Triệu Hoa Tây nghe Vu Kiệt nói vậy thì phút chốc im lặng.
Đúng là ông ta không còn gì để nói nữa.
Vì Vu Kiệt đã ra quyết định và hạ quyết tâm, anh cũng đủ khả năng làm được điều anh muốn.
Cho dù không làm được, sau lưng anh vẫn còn mấy ông già này hậu thuẫn, nhất định sẽ giúp anh làm nên chuyện!
“Được, cậu thấy ổn là được rồi!”
Advertisement
Triệu Hoa Tây gật đầu, chống cây gậy đầu rồng chuẩn bị đứng lên.
Vu Kiệt nhanh tay lẹ mắt, thậm chí còn vô thức vươn tay ra, đỡ ông cụ đứng dậy.
Thân thể Triệu Hoa Tây bỗng nhiên nhẹ bổng, ánh mắt hơi nghiêng sang.
Ông ta cảm nhận được xúc giác từ bàn tay Vu Kiệt, một thứ sức mạnh và ấm áp truyền qua tế bào thần kinh lên não.
Có lẽ đó chính là sức mạnh của tương lai, sức mạnh gánh vác trọng trách thế hệ trước truyền lại!
Khóe miệng Triệu Hoa Tây cong lên: “Nếu là ông ngoại cậu… cậu đừng đỡ ông ta như thế nhé, ông ta không chịu nhận mình già rồi đâu”.
Vu Kiệt cười: “Ông cũng đâu có già”.
Triệu Hoa Tây nghe những lời này vui sướng muốn bay lên trời.
“Ừm, vẫn còn tiếp tục phấn đấu nữa được mà”.
Phấn đấu thêm vài năm nữa, làm cho con đường lũ cháu con sau này phải đi bằng phẳng hơn một chút!
Triệu Hoa Tây hít sâu một hơi căng buồng phổi: “Đi thôi”.
Vu Kiệt gật đầu hỏi: ‘Cẩm Tú đâu rồi ạ?”
“Đến phòng dành cho khách quý thử xem, Tiểu La bảo đã sắp xếp cho con bé đi nghỉ ngơi trước rồi”.
“Vâng”.
Ánh mắt Vu Kiệt dừng trên người Triệu Hoa Tây, bỗng nói: “Vậy thưa ông, tôi đi trước nhé”.
Nói xong anh xoay người đi ngay.
Triệu Hoa Tây thoáng nhếch môi, miệng dần cong lên một nụ cười, hồi lâu cũng không khép lại,
Ông cười đắc ý, trong lòng vui sướng không gì sánh nổi.
Vu Kiệt tạm biệt Triệu Hoa Tây xong, sau một hồi hỏi thăm cũng tìm ra phòng Dương Cẩm Tú đang ở.
Anh nhanh chóng đi về phía phòng dành cho khách quý đón cô.
Nhẹ nhàng đẩy cửa ra, liền thấy Dương Cẩm Tú đang ngủ gật.
Cái đầu nhỏ xinh gà gật, trông hết sức đáng yêu.
Dương Cẩm Tú nghe thấy động tĩnh liền tỉnh dậy nhổm người khỏi sô pha.
“Anh xong việc rồi à?”
Vu Kiệt nhìn cô trìu mến, gật đầu.
“Đi nào, chúng ta quay về biệt thự thôi”.
Dương Cẩm Tú cười ngọt ngào, đứng dậy nắm tay Vu Kiệt, cùng nhau rời khỏi Thượng Võ đường.
Sau khi trở về biệt thự, Vu Kiệt tiện miệng hỏi: “Sáng nay đi chơi đã đời, lại còn đến Thượng Võ đường, chắc em mệt lắm rồi nhỉ?”
Dương Cẩm Tú lắc lắc đầu: “Đâu có, được ở bên cạnh anh thì mệt mỏi có sá gì!”
Vu Kiệt cong môi: “Đi nghỉ ngơi nhanh thôi nào, mí trên mí dưới đánh nhau ầm ầm rồi kìa”.
“Vâng!”
Dương Cẩm Tú hơi ngượng ngùng le lưỡi chữa thẹn, sau đó lên lầu nghỉ ngơi, chuẩn bị ngủ trưa một giấc thật ngon.
Vu Kiệt thì bước sang một gian phòng khác.