Dứt lời, tất cả mọi người có mặt đều tỏ ra cực kỳ ngạc nhiên, phấn khích không thôi.
“Tốt quá rồi! Chỉ cần người không sao thì chính là kết quả tốt nhất rồi!”
"Cậu chủ lợi hại thật đấy, với tình hình như vậy vẫn có thể cứu sống!"
"Đúng vậy, không chỉ có thực lực mạnh mẽ mà y thuật cũng lợi hại nữa, thật sự là toàn năng!"
Advertisement
Mọi người lần lượt lên tiếng, không ngừng khen ngợi.
Vu Kiệt im lặng, lau mồ hôi rồi đi đến ghế dài bên cạnh nghỉ ngơi.
Đúng lúc này.
Bên ngoài Thượng Võ đường, chiếc xe cấp cứu kia cũng đến.
Rất nhanh, hai người tạm thời qua cơn nguy kịch đã được đưa đến bệnh viện để tiếp tục điều trị.
La Chí Cường vừa biết tin, lập tức bảo thư ký của mình đi theo để bám sát tình hình.
Ông ta cũng dặn dò, tất cả các chi phí điều trị tiếp theo đều sẽ do tập đoàn Long Viêm chi trả.
Những người còn lại ở Thượng Võ đường sợ đám người của tổ chức Yamaguchi sẽ lại tìm đến, nên tất cả bọn họ quyết định đến đó canh gác để tránh xảy ra chuyện ngoài ý muốn.
Bọn họ đi rồi, thanh thế mạnh mẽ, ai không biết chắc chắn sẽ tưởng bọn họ đến bệnh viện để gây rối.
Bên ngoài phòng y tế, khắp hành lang không có một bóng người, cực kỳ yên tĩnh.
Vu Kiệt đang ngồi trên ghế, nhắm mắt dưỡng thần, khôi phục thể lực.
Lúc này, Triệu Hoa Tây chậm rãi đi tới.
Xung quanh không có ai cả, tất cả đều đang canh gác ở bên ngoài.
Ông ta chống gậy đầu rồng bước đến trước mặt Vu Kiệt.
Vu Kiệt nghe thấy tiếng động, sau khi mở mắt ra nhìn thấy Triệu Hoa Tây, anh lập tức đứng lên.
"Ngồi đi, cậu đã rất mệt rồi, tranh thủ nghỉ ngơi đi”.
Trên mặt Triệu Hoa Tây nở một nụ cười nhân hậu, nhẹ nhàng nói.
Vu Kiệt cũng không khách sáo, tiếp tục ngồi xuống nghỉ ngơi.
Triệu Hoa Tây bước đến ngồi xuống bên cạnh Vu Kiệt, nhìn chằm chằm khuôn mặt ấy.
Ông ta nhìn khoảng vài giây, nhìn chằm chằm khuôn mặt quen thuộc của Vu Kiệt.
Sức mạnh và thân phận thực sự của Vu Kiệt, Triệu Hoa Tây đều biết rất rõ.
Những người phát ra hào quang mạnh mẽ như thế này đáng lẽ phải trở thành sự tồn tại khiến mọi người kính nể.
Nhưng lại sống hòa đồng gần gũi như vậy khiến ông ta rất bất ngờ.
Triệu Hoa Tây vỗ vai anh, có phần vui vẻ yên tâm.
“Giỏi lắm!”
Ông ta thở phào một hơi, chân thành khen ngợi.
Vu Kiệt khẽ giật mình, sau đó bình tĩnh đáp: "Chuyện này không có gì lớn cả”.
Triệu Hoa Tây nói tiếp: "Tôi thực sự rất biết ơn, cậu có thể ra tay vì Thượng Võ đường, cho bọn chúng một bài học xương máu, khiến bọn chúng biết Hoa Hạ chúng ta không dễ bắt nạt như vậy!"
Vu Kiệt cười nói: "Đây cũng không phải là ra tay vì Thượng Võ đường. Bọn chúng đã phá hoại quy tắc và giết ngươi vô tội ở trên võ đài. Tôi chỉ là không chịu được sự kiêu ngạo huênh hoang đó”.