Mấy thanh niên trẻ kia muốn làm dáng tinh tế nên cứ hễ trên bàn ăn mà có tôm là tranh nhau lột vỏ cho mấy bạn học nữ.
Chỉ có anh là bỏ qua món tôm đó vì thủ tục ăn phức tạp.
Thành phẩm cũng không tệ nên Mạc Thanh vô cùng hài lòng, vẻ mặt vênh váo như thể vừa lập chiến tích.
"Có ngon không?”
Nhuệ Linh ngoan ngoãn gật đầu, mắt mang ý cười: "Rất ngon."
Sau khi ăn xong, Mạc Thanh và cô đến quầy thu ngân, lúc chuẩn bị thanh toán thì Nhuệ Linh lập tức phản ứng.
" Để tôi trả đi.”
Anh tất nhiên không đồng ý: “Vẫn là để tôi trả, chẳng đáng bao nhiêu đâu mà.
Mạc Thanh đi trước cô một bước mà nhét thẻ của mình cho thu ngân.
Thấy kế hoạch trả tiền cơm không thành công, Nhuệ Linh ủ rũ không thôi, cô đã muốn mời anh ăn cơm để cảm ơn cho mấy ngày vừa qua cơ mà.
[.]
Gió đêm mát mẻ thật sự là một liều thuốc cho những phiền muộn và mệt mỏi của cả ngày dài.
Cô tận hưởng những làn gió liu riu thổi ngang, thích thú với tiếng xào xạc của lá cây khô trên đường.
Mạc Thanh chủ động muốn cùng cô đi tản bộ cho tiêu cơm nên cô đã đồng ý.
Nhưng phải công nhận cô ăn rất no, cũng muốn đi bộ cho tiêu cơm, nếu không lúc tối khi ngủ lại đầy bụng như hôm trước.
Một buổi tản bộ thanh thản như vậy nhưng cô lại chạm mặt bọn họ.
Hứa Mộng Mộng mặc chiếc váy trắng giống như công chúa, đi đôi giày cao gót trắng tinh, dáng vẻ giống một nàng tiểu thư cao ngạo.
Cô ta được Đan Thanh dìu ra xe, nhìn gia đình nhà bọn họ hạnh phúc biết bao, có Hứa Dục Thành, Hứa Mộng Mộng, Hứa Minh Khải, có cả bà Đan Thanh.
Nhưng tuyệt nhiên...dù có bao nhiêu lần đi chăng nữa đều sẽ không bao giờ có cô xuất hiện trong viễn cảnh đó.
Nếu cô không lầm, có lẽ cha mẹ chuẩn bị đưa Hứa Dục Thành và Hứa Mộng Mộng đi ăn ở tiệm đồ ngọt sang trọng ở đâu đó.
Dù sao giờ này cũng qua giấc ăn cơm tối, chỉ có thể là bọn họ đi ăn chút đồ ngọt theo ý của Hứa Mộng Mộng.
Hứa Mộng Mộng thích ăn ngọt, dù cha mẹ cô không hảo ngọt đi chăng nữa vẫn vui vẻ chấp nhận.
Mạc Thanh thấy cô dừng bước lại cứ nhìn mãi về phía xa nên anh vô thức nhìn theo.
Vẻ ngoài của Hứa Mộng Mộng có phần hao hao Nhuệ Linh, Mạc Thanh lập tức nhận ra, cũng nhận ra bà Đan Thanh và Hứa Dục Thành.
Nhuệ Linh cười nhạt, lặng lẽ rẻ hướng khác mà tiếp tục đi một cách chậm rãi.
Cô nói: "Hẳn là anh thấy họ rồi..”
"Ừ, tôi thấy rồi...em...buồn đúng không?” Cho dù không biết tình cảnh gia đình cô thế nào nhưng Mạc Thanh vẫn muốn hỏi han.
Nhuệ Linh im lặng một lúc rồi gật đầu: "Tôi...không biết nói sao nữa, hình như cũng không buồn lắm.”
Ngọn gió mạnh mẽ tạt qua như thôi thúc cô bày tỏ, Nhuệ Linh đưa tay vén lọn tóc phía trước cho gọn.
"Nếu tôi đi cùng, có lẽ bọn họ sẽ không vui như thế.”
Nhuệ Linh nở nụ cười tự trách: "Xin lỗi anh vì hôm qua đã khiến anh phải chịu trận..”
"Lúc tôi ra ở riêng, gia đình tôi không chấp nhận cho lắm, em gái vốn cũng không thích tôi nên hay nói năng bậy bạ. “
Cô nhìn anh, ánh mắt như mặt hồ lặng sóng hút hồn người: “Anh bỏ qua cho tôi nhé?”
Bình bịch, bình bịch...tiếng tim đập xen lẫn vào tiếng gió vù vụ, anh nhìn bóng lưng nhỏ bé đang đi một mình phía trước mà lòng chợt cảm thấy đau nhói.
Nhuệ Linh nói ra điều đó nhẹ bẫng như gió thu, nhẹ đến nỗi khiến anh tưởng chừng như điều cô đang nói là chiếc lá khô.
Bởi giọng điệu và cả ánh mắt đó, nó giống như là cô đang kể lại một câu chuyện của người khác chứ không phải của chính mình.
Đây có phải cảm giác yêu không? Bạn anh đã từng nói, cảm giác rung động khi yêu rất rõ ràng.
Sẽ giống như cảm giác tê rần như có dòng điện chạy qua, tim trong lồng ngực cũng sẽ đập như muốn xông ra ngoài, là khi ánh mắt luôn vô thức nhìn họ và đầu thường hay xuất hiện hình bóng về họ.
Tất cả phản ứng anh đều có.
Anh xác định mình đã rung động rồi, hóa ra anh cũng biết yêu một người là thể nào.Nhìn thấy cô khóc, anh sẽ không thể kiềm được mà tiến tới an ủi, bao bọc. Chỉ cần là cô hơi đỏ mắt, cảm xúc không ổn định, anh liền sẽ đau lòng thay cho cô.
Nhìn thấy cô ăn uống không đủ, anh lại vô thức lo lắng, lúc đi mua đồ ăn sẽ vô thức mua cả phần cô.
Cô vì anh mà bị thương, anh liền sẽ trả thù Trương Đại Minh thay cho cô, để họ vì vào đường cùng mà xin lỗi.
Dường như chỉ cần ở bên cạnh Nhuệ Linh, anh sẽ biết dịu dàng là gì, cũng sẽ vô thức làm cô vui, bảo bọc cô trong vòng tay.
Nhuệ Linh chờ mãi không thấy anh liền quay lại nhìn, mỉm cười rạng rỡ: "Đi thôi, chúng ta về nhà.”
Mạc Thanh bước nhanh đến, dáng vẻ đầy sự dịu dàng: "Được, về thôi”
Anh không biết quãng đường tương lai dài như vậy, liệu anh có thay đổi hay không anh không rõ.
Nhưng hiện tại, trong chính thời khắc thiên thời địa lợi này, anh khẳng định mình chỉ thích một mình Nhuệ Linh, bé đậu nhỏ mỏng manh lại mạnh mẽ đến ngốc nghếch.