Editor: Hoa Lạc Thiên Tế
Sau khi Nguỵ Bất Dụng được mang vào, con ngươi tối đen của Tiêu Lưu Tuý theo dõi lão, "Ngươi chính là Nguỵ Bất Dụng?"
"Thảo dân Nguỵ Bất Dụng bái kiến Hoàng thượng."
Cái cúi đầu này của lão đầu gối còn chưa chạm xuống mặt đất liền bị người xách lên dẫn đến mép giường, Nguỵ Bất Dụng cũng không vô nghĩa, trực tiếp bắt mạch.
Ánh mắt sắc bén của Tiêu Lưu Tuý quét nhìn lão, lão chính là vị đại phu đã từng trị thương của hắn lúc ở Cảnh Vương phủ.
Nguỵ Bất Dụng không hổ được xưng là thần y, bắt mạch rồi viết phương thuốc, vài tên thái y trong Thái Y Viện thay phiên nhau xem qua, xác nhận không có vấn đề.
Sau khi thuốc được nấu xong, một vị thái y trẻ tuổi trong Thái Y viện lấy qua một thứ gần giống với ống hút, súc miệng sạch vài lần, chuẩn bị tâm lý để đút thuốc, chỉ thấy chén thuốc có mùi cực kỳ khó nghe kia lại bị Hoàng thượng cầm lấy.
Uống một hớp lớn, cúi người nhắm ngay môi của Hoàng hậu, hành động này được lập lại vài lần, mãi đến khi chén thuốc đã thấy đáy, mới dừng lại mềm nhẹ lau lau khoé môi tràn ra nước thuốc của Hoàng hậu.
Nhóm thái y trong Thái Y viện cúi thấp đầu, vị thái y trẻ định đút thuốc trước đó càng tránh mình tít đằng sau mọi người.
Lúc Tả Ngôn tỉnh lại, đã là đêm ngày hôm sau.
Tỉnh lại liền nhìn thấy một gương mặt đầy nếp nhăn nhìn về hướng cậu cười cười, "Ngươi tỉnh."
Tả Ngôn: [Ta đã hôn mê bao nhiêu năm rồi? Tiêu Lưu Tuý đều già đến mức độ này?]
Hệ thống: [30 năm đã qua đi.]
Tả Ngôn: [Ta cứ nghĩ rằng cho dù hắn già đi cũng trở thành một lão soái ca, không ngờ rằng năm tháng không buông tha ai, cũng quá hà khắc đối với hắn rồi.]
Nguỵ Bất Dụng buồn bực, nhìn lão như vậy làm gì.
Tô Kha từ trên vách phòng rơi xuống, đẩy đầu Nguỵ Bất Dụng ra, nhìn về hướng người trên giường nói: "Vương gia, ngươi rốt cuộc cũng tỉnh rồi, đây là số mấy?"
Tả Ngôn nhìn hai ngón tay của cậu ta, khàn giọng đáp: "Hai."
"Còn cái này?"
"Một."
Tô Kha vươn năm ngón tay ra, vẻ mặt chờ mong, "Còn đây là mấy?"
Tả Ngôn: "Cút."
Tô Kha nói với Nguỵ Bất Dụng đứng bên cạnh: "Đầu óc không có vấn đề."
"Ngươi thế mà lại nghi ngờ y thuật của ta?"
"Không sợ nhất vạn chỉ sợ vạn nhất, ngươi xem ngươi đều đã già như vậy rồi..."
"Ngươi dám nói ta già?"
Tả Ngôn nghe tiếng ồn ào bên tai, nhìn rèm che trên đỉnh đầu, nghiêm túc tự hỏi một chuyện khác, lúc đang 'vỗ tay' lại bị hộc máu, chuyện này không biết có tạo thành tâm lý bóng ma cho đương sự không.
Chẳng hạn như vào lúc nào đó ở lần sau một bên muốn phòng bị liền một ngụm máu phun lên mặt.
Hệ thống: [Đeo mặt nạ bảo hộ lên là được rồi.]
Tả Ngôn: [... Sáng kiến hay đó.]
Ở đây còn nằm một bệnh nhân nên một già một trẻ bên kia cũng hiểu phải một vừa hai phải, đỡ cậu đứng lên, ăn một ít với thức ăn lỏng.
Tinh thần của Tả Ngôn tốt hơn một chút, sau đó cám ơn Nguỵ thần y, không nghĩ đến vị lão nhân vẫn luôn chế xuân dược trong phủ của cậu vậy mà quá lợi hại, nghe Tô Kha kể lại, lúc cậu sắp tắt thở đến nơi, lão nhân này liền kéo cậu ra khỏi cửa tử.
"Hoàng hậu!... Cầu người... Hoàng..."
Bên ngoài truyền đến một tiếng ồn ào, Tô Kha nhíu mày, "Biết rõ ngươi vẫn còn đang mê man, ai lại có mắt như mù như vậy."
Mấy ngày nay Tiêu Lưu Tuý vẫn luôn không cao hứng, nghiễm nhiên đã trở thành một tên bạo quân, vào lúc này còn dám chọc giận hắn, rõ ràng là không muốn sống nữa đây mà.
Cung nữ không ngăn lại, nữ nhân khóc hô chạy vào, nhìn thấy ba người ngồi trên ghế mới sửng sốt một chút.
Thấy người ngồi ở giữa sắc mặt tái nhợt, nghiễm nhiên là bộ dáng bệnh nặng mới khỏi, nhất thời lễ bái, "Hoàng hậu, mong người từ bi, buông tha chúng nô tì đi..."
Nữ nhân chỉ nói một câu như vậy, ngay sau đó liền bị thị vệ che miệng kéo xuống, nữ nhân kia một bộ nước mắt tràn mi, tuyệt vọng nhìn cậu.
"Đây là xảy ra chuyện gì?"
Sắc mặt của Tô Kha không được tự nhiên, Nguỵ Bất Dụng vuốt râu mép, sắc mặt ngưng trọng.
Nếu cẩn thận nghe lại, cũng không khó để nghe được tiếng khóc lóc không phải của riêng một người thật nhỏ bên ngoài.
"Ở bên ngoài đang khóc gì đó?" Cậu vẫn còn chưa chết đâu, như thế nào lại có người khóc tang rồi.
Tô Kha đáp: "Là Tiêu Lưu Tuý..."
Tả Ngôn đứng lên, hơi có chút chếch choáng, đỡ cửa phòng đi ra ngoài, cậu không chết nhưng Tiêu Lưu Tuý chết?
Tô Kha định ngăn cậu đi ra ngoài, nhưng Nguỵ Bất Dụng ngăn cậu ta lại, "Thôi bỏ đi."
Chỗ ở của Tả Ngôn chính là tẩm cung của Hoàng đế, đi qua hành lang gấp khúc, cung nữ thái giám nhìn thấy cậu đều sôi nổi quỳ xuống đất, trong mắt tràn đầy nỗi sợ hãi.
Tiếng khóc càng ngày càng gần, cước bộ của Tả Ngôn dừng lại.
Mấy nghìn người đang quỳ lạy trên bậc thang bạch ngọc, tiếng khóc lóc nức nở quanh quẩn lên tận không trung.
Đao của thị vệ giơ lên cao, giây tiếp theo, máu tươi nhiễm lên bậc thang bạch ngọc, nhiễm xuống dưới chân tên thị vệ nọ.
Mấy nghìn người, thi thể nằm trên mặt đất đã hơn một nửa.
Tả Ngôn cảm thấy có chút khó thở, cậu vừa ăn xong, hiện tại đột nhiên này thấy cảnh tượng này, thứ nằm trong da dày như muốn trào ra.
Nâng chân lên, đến gần.
Thị vệ đứng đối diện nhìn thấy cậu xuất hiện, động tác trên tay dừng một chút, "Hoàng..."
Ánh mắt của Tiêu Lưu Tuý thản nhiên miết qua, tinh thần trong mắt nhất thời được thắp sáng lên, rực rỡ như đỉnh bầu trời đêm.
Tả Ngôn nhìn thấy cây quạt người kia đang nắm trong tay, là một cây Ngọc Cốt phiến, lúc hai người gặp mặt lần đầu tiên, cậu chính là dùng cây quạt đó nâng cằm hắn lên.
Màn giết chóc dưới đài bạch ngọc vẫn được tiếp tục, tiếng mắng chửi, tiếng khóc lóc cũng không ngăn được cước bộ của Tử thần.
Tiêu Lưu Tuý nhíu mày nhìn xuống chân của cậu, Đại thái giám tổng quản thấy vậy liền lập tức chạy chậm rời đi.
"Ngươi đang làm gì đó?"
"Sao lại không mang hài vào?"
Hai người đồng thời mở miệng, Tả Ngôn nhìn người dưới đài, Tiêu Lưu Tuý lại chỉ nhìn chân của cậu.
"Bọn họ?... Mưu sát Đế hậu, tru di cửu tộc."
Tiêu Lưu Tuý thản nhiên nói, Đại thái giám tổng quản đứng một bên thở hổn hển mang hài lại đây.
Trước mắt bao người, một đầu gối của Hoàng thượng quỳ trên mặt đất, nâng chân Hoàng hậu lên, ôn nhu thay cậu mang hài vào.
Tả Ngôn nhìn nhìn biển máu phía dưới, lại nhìn nhìn người trước mặt mình, nuốt một ngụm nước bọt.
Ban đêm cùng ngày, phàm là những người có tội danh tham dự việc độc hại Hoàng hậu đều không ngoại lệ, tru di cửu tộc chết ở trong cung.
Mà cùng là ban đêm cùng ngày, tẩm cung cháy lớn, không thấy Hoàng hậu từ bên trong đi ra.
Có người nói, Hoàng hậu là bị trả thù, bị Loạn đảng thiêu chết ở trong cung, còn có người nói, lửa là do chính Hoàng hậu tự mình châm.
Ai cũng không biết chân tướng rốt cuộc là như thế nào, chỉ là, bắt đầu từ ngày hôm đó, Hoàng đế như triệt để thay đổi thành một người khác.
Máu lạnh và bạo quân gộp lại cùng nhau, rồi lại không thể không nói, thống trị như vậy mang đến rất nhiều điểm tốt cho việc dung hợp hai quốc gia.
Tân quốc lấy hiệu là Cảnh, nghe nói vị Hoàng hậu kia đã từng được phong hào là Cảnh vương.
————
"Hắn đã rời đi, ta biết hắn không chết."
Tiêu Lưu Tuý mở cửa nhà lao ra, sau khi nhìn người ở bên trong thật lâu, mới mở miệng nói một câu như vậy.
Người đối diện mặc một thân quần áo tố sắc, bút lông dính mực, trên giấy bị quệt một vết mực đen.
Chỉ nói một câu như vậy, Tiêu Lưu Tuý rời đi.
Người đang vẽ vẽ nhìn vết mực trên giấy, hít một hơi, lần nữa thay đổi một tờ giấy.
Qua hơn nửa năm, Tiêu Lưu Tuý đến nhà lao lần thứ hai.
"Ta đã tìm được hắn, hắn cũng rất tốt."
Người trong nhà lao ngẩng đầu lên, liền nhìn thấy khoé miệng của hắn ta câu lên một nụ cười, ánh mắt cô đơn.
"So với chốn Hoàng cung này, bất cứ một chỗ nào đều thích hợp với đệ ấy." Người trong nhà lao hẳn là đã lâu rồi không mở miệng nói chuyện, thanh âm khàn khàn rất khó nghe.
Tiêu Lưu Tuý đáp: "Ngươi hiểu hắn như vậy, tại sao lúc trước còn truyền ngôi lại cho hắn?"
Người mặc quần áo tố sắc chỉnh lý lại cổ tay áo, "Kết quả không phải đã quá rõ ràng rồi ư?"
Ánh mắt của Tiêu Lưu Tuý lạnh xuống.
"Vì báo thù cho mẫu thân của người, vì dã tâm của Thái tử Hàn quốc ngươi, vì... hai nước nhất thống, trù tính nhiều năm như vậy, ngươi chưa từng nghĩ rằng sẽ có chuyện ngoài ý muốn đúng không, dù sao Tiêu Thái tử túc trí đa mưu, mọi chuyện đều chưởng khống trong lòng bàn tay.
Lại duy độc một chữ 'Tình' ngươi không thể chưởng thống."
Người nọ ngẩng đầu, ánh mắt bình thản nhìn hắn, "Đệ ấy rất đơn thuần, ta không hi vọng đệ đệ của ta cùng một người như ngươi ở cùng một chỗ."
Một khắc kia lúc truyền ngôi cho Chu Tư, liền đã định trước được tương lai của hai người.
Đối với người lừa gạt chính mình, người thôn tính tiêu diệt quốc gia của chính mình, Chu Tư cho dù vẫn thương hắn nhưng cũng sẽ không bao giờ tha thứ cho hắn, hắn ta hiểu rõ đệ đệ của hắn ta.
Tiêu Lưu Tuý nhìn hắn ta, "Có lẽ ta nên sớm giết ngươi."
Người nọ cười, "Ta vẫn luôn chờ ngày này."
Bộ dáng của Tiêu Lưu Tuý rất giống nữ nhân kia, sau khi Chu Diệp điều tra liền phát hiện, người này chính là con trai ruột của Lão Hoàng thượng, đồng thời cũng là Thái tử Hàn quốc.
Lúc ấy hắn ta đã bị hạ độc, rất nhiều chuyện đều không thể làm được, thậm chí ngay hôm sau sau khi Chu Tư trở về, hắn ta đã bị người này giam giữ trong nhà lao.
Người này, yêu phải đệ đệ của hắn ta, nếu không thì đã sớm giết hắn ta.
Một chưởng phong đánh vào lồng ngực của hắn ta, Chu Diệp phun ra một ngụm máu tươi, cả người ngã xuống mặt đất.
Tiêu Lưu Tuý lạnh lùng nhìn hắn ta một cái, xoay người nói: "Cố gắng mà sống tiếp đi."
Chu Diệp thấy hắn đi xa, lau vết máu ở khoé môi, nhớ đến đệ đệ của hắn ta, nội tâm đầy áy náy.
Lúc Chu Diệp nhìn thấy Tiêu Lưu Tuý một lần cuối cùng, trên đầu người này thế mà lại có tóc bạc, chưa đến trung niên lại không ngờ hoa bạch tóc đen.
Hắn lần đầu tiên ngồi xuống ghế trong nhà lao, ho nhẹ hai tiếng, Chu Diệp hình như nhìn thấy vết máu trong tay hắn.
"Ta muốn đi tìm hắn." Lúc Tiêu Lưu Tuý nói chuyện ánh mắt vẫn luôn nhìn nguyên một chỗ trong nhà lao, khoé môi câu một nụ cười. . Tìm truyện hay tại == TRUMTRUYE N. COM ==
Tay của Chu Diệp run lên, một bộ đan thanh huỷ một nửa, "Nó ở đâu?"
Tiêu Lưu Tuý đáp, "Không nói cho ngươi."
Chu Diệp ngẩng đầu, nhìn Tiêu Lưu Tuý trước mặt đột nhiên phát tính trẻ con, người này...
"Thái thượng hoàng chết rồi, ba ngày trước."
Chu Diệp biết, vị Hoàng thượng vẫn luôn được gọi là Hoàng đế con rối kỳ thật đã sớm đến than bệnh.
"Mẫu thân muốn tên nam nhân từng lừa gạt bà phải nước mắt nhà tan, cữu cữu muốn hai nước nhất thống, phồn vinh hưng thịnh, những gì mà Tam Thái tử phải làm cũng đã thực hiện xong."
Chu Diệp nhìn hắn, trên gương mặt quá mức xinh đẹp của đối phương lộ ra một nụ cười đầy trẻ con, hắn đứng lên, vừa đi vừa nói.
"Ta muốn đi làm Tiêu Lưu Tuý."
Không phải Tam Thái tử, không phải Hoàng thượng, không phải Các chủ Vô Nhất Các.
Chu Diệp đáp: "Còn quốc gia của ngươi?"
Người nọ nghiêng đầu thản nhiên nhìn hắn ta một cái, "Nuôi không ngươi nhiều năm như vậy, cũng nên có chút tác dụng rồi."
————
Tiêu hoàng tại vị bảy năm, thân thể từ từ chuyển xấu, một ngày nào đó lâm triều, bọn họ rốt cuộc không còn thấy hắn xuất hiện.
Mà cìng một ngày, Đại thái giám tổng quản tuyên một Thánh chỉ khiến cả nước khiếp sợ.
Hoàng đế mất, truyền ngôi cho Tiền Tấn hoàng Chu Diệp.
Ngày hôm sau ngồi trên ngôi vị Hoàng đế chính là vị Hoàng đế Tiền Tấn biến mất hơn bảy năm lần thứ hai xuất hiện.
HLTT: Món quà trễ của ngày 8/3 dành cho các bạn reader nữ thân yêu của tui =3=