Dậy Đi, Đừng Mơ Nữa

Chương 113: Mỹ nhân có độc (31)



Editor: Hoa Lạc Thiên Tế

Dương Liễu trấn.

"Chưởng quầy, tính tiền!"

"Hai lượng tám đồng tiền."

"Chưởng quầy của các ngươi đâu?"

Chân mày của Lãng Ngọc cau lại, nói với khách nhân: "Nếu muốn gặp chưởng quầy của chúng ta thì tiền cơm thêm mười hai đồng."

Người ăn cơm phẫn nộ để lại tiền mà rời đi, trước khi đi còn liên tục quay đầu lại nhìn, nhưng mãi đến khi gã ra khỏi cửa, cũng không thấy được chưởng quầy bước ra.

Trong đại sảnh không thiếu kẻ có tiền, "Lãng tiểu ca nhi, ta thêm mười hai đồng, ngươi mau bảo chưởng quầy đi ra đi."

Lãng Ngọc vén tay áo lên, ghi lại số tiền vừa thu, không ngẩng đầu lên bảo: "Ngài phải thêm một trăm lượng."

"Một trăm lượng thì một trăm lượng."

Lãng Ngọc nghiêng đầu cho tiểu nhị của quán một ánh mắt, chỉ thấy nam nhân cao lớn diện mạo anh tuấn mang vẻ mặt bất đắc dĩ lên lầu.

Đông đông đông!

"Chuyện gì?" Thanh âm biếng nhác từ trong phòng vang lên.

Triệu Phi Vân sờ sờ cái mũi, "Xuống lầu tiếp khách."

Giây tiếp theo cửa phòng liền mở ra, nam nhân mặt mày tuấn mỹ đứng ở cửa phòng, "Không biết dùng từ à, cái gì gọi là tiếp khách, ta rõ ràng mở một khách điếm, ngươi lại cho là tiểu quan quán à."

Ai biểu ngươi yêu tiền như vậy.

Triệu Phi Vân nhìn vết hằn đỏ trên mặt cậu vì ngủ mà gây ra, "Mặt trời đã lên cao, dưới lầu bận rộn chạy đôn chạy đáo, ngươi cái tên ông chủ này vẫn vui vẻ mà ngủ à?"

Tả Ngôn ngáp một cái, "Ai biểu ta là ông chủ chứ."

Vừa nói vừa bước xuống lầu, lúc sắp xuống hết cầu thang cậu đột nhiên nghiêng đầu sang chỗ khác, "Tiền."

Triệu Phi Vân nói, "Một trăm lượng."

Tả Ngôn vừa lòng, tiếp tục bước xuống, nhất thời liền hấp dẫn mọi tầm mắt của tất cả những người trong đại sảnh.

"Ai muốn gặp ta?"

Khuôn mặt này của Tả Ngôn đã từng mang danh diệu Tấn quốc Đệ nhất mỹ nam tử, cậu của bảy năm trước, khuôn mặt này còn có chút non nớt, dù sao hai mươi tuổi nhìn thế nào cũng chỉ là một đứa nhóc.

Mà cậu của bảy năm sau, khí chất càng thêm thành thục, những xúc động trước kia cũng dần theo thời gian lắng đọng mà biến mất, hơn nữa do cậu thường xuyên dùng dược vật nên cả người càng thêm biếng nhác.

Lúc không nói lời nào, thì là một dáng có thể khiến người ta ăn cơm với tranh.

Mà tiền đề là, cậu không nói lời nào.

"Chưởng quầy, ngài đây là mới dậy à?" Kẻ có tiền vừa trực tiếp bỏ thêm một trăm lượng để phục vụ quần chúng nói, để những người không có tiền mà muốn gặp ông chủ Chu của Dương Liễu trấn cũng có thể gặp được.

Tả Ngôn nhìn qua, "Cho vị đại gia này thêm thức ăn, không thể để phí một trăm lượng của người ta."

Kẻ có tiền kia cười hai tiếng, chính là vì phần mặt mũi này.

Triệu Phi Vân hỏi: "Thêm thức ăn gì?"

Tả Ngôn nghĩ nghĩ, "Thêm một phần củ lạc đi."

Tất cả mọi người:... Chưởng quầy vẫn keo kiệt như vậy.

Tả Ngôn tuỳ ý ngồi ở quầy lật sổ sách, Lãng Ngọc thấy bộ dáng chưa tỉnh ngủ của cậu, nói: "Thân thể của ngươi..."

"Không sao, ngủ nhiều."

Tả Ngôn chống cằm, ánh mắt nhìn chằm chằm vị trí cửa lớn mà ngẩn người.

Bảy năm trước, Tiêu Lưu Tuý chém giết ngàn người dưới đài bạch ngọc, buổi tối cùng ngày, tẩm cung của cậu cháy, Tả Ngôn hôn mê được mang ra.

Sau khi cậu tỉnh lại, thì phát hiện mình đã nằm trên xe ngựa, mà ba người khác trên xe càng khiến cậu có chút ngốc lăng.

Triệu Phi Vân, Nguỵ Bất Dụng, cộng thêm một nam nhân thoạt nhìn khá quen mắt.

Theo nhắc nhở của hệ thống, nam nhân đó chính là vị nam sủng đánh đàn không tồi ở trong phủ của cậu.

Ba tên này thấy thế nào cũng là kiểu người đại bác bắn không đến người thế mà lại hợp tác với nhau đem cậu từ trong cung cứu ra.

Mà từ sự giải thích của bọn họ, cậu mới biết thật ra Lãng Ngọc là người mà Hoàng đế ca cố ý sắp xếp vào trong phủ của cậu để bảo vệ cậu, mà mệnh lệnh cuối cùng mà Lãng Ngọc nhận được chính là đợi thời cơ đem cậu từ Hoàng cung mang ra ngoài.

Nguỵ Bất Dụng cũng cùng một phe với cậu, về phần Triệu Phi Vân là do Lãng Ngọc vô tình cứu.

Thời gian bảy năm, cậu đi qua rất nhiều nơi, gặp được rất nhiều người, điều duy nhất không thay đổi chính là, cậu còn biết đây chính là một cái nhiệm vụ.

Cuối cùng những thứ cần tìm bọn họ đều tìm được, nên liền dừng chân ở một trấn nhỏ.

Mà Tiêu Lưu Tuý cũng không biết hiện tại đã ra sao.

Không chừng người nọ đã quên cậu đi cũng có thể lắm.

Hệ thống: [Không đâu, ngươi xem hắn qua nhiều năm như vậy đều không nạp phi, ngay cả người làm ấm giường còn không có.]

Tả Ngôn: [Ta cũng không có.]

Ngẫm lại đêm đến mộng về, một mình một người cắn răng...

Khụ khụ, không thể nghĩ nữa, đau mắt.

Lần ngây người này của Tả Ngôn, liền ngây người trong đại sảnh đến tận đêm, mãi đến khi bọn họ đóng cửa, vài nữ tử mới lưu luyến rời đi.

"Ông đây cũng một vẻ ngọc thụ lâm phong, như thế nào lại không có ai đến xem ta chứ."

Triệu Phi Vân nhìn Lãng Ngọc tính sổ sách, tiền hôm nay kiếm được nhiều hơn hôm qua rất nhiều, hắn ta vuốt mặt mình, cảm thấy ánh mắt của những người đó đều có vấn đề.

Lãng Ngọc liếc mắt nhìn hắn ta, lại nhìn sang người cả người toát ra vẻ u buồn bên kia.

"Đi đóng cửa."

Triệu Phi Vân không chiếm được chút an ủi nào, hít một hơi, dưới ánh nến, có thể nhìn thấy mặt nghiêng của hắn ta có một vết đao từ khoé mắt kéo dài đến khoé miệng, khiến khuôn mặt anh tuấn hơi mang lên vẻ âm trầm.

"Vẫn nên để ta đi đi."

Tả Ngôn đứng lên, hoạt động hoạt động gân cốt, Triệu Phi Vân chuyển người đi lau cái bàn.

Bên trong vừa mới đóng cửa lại, bên ngoài liền vang lên tiếng kêu cửa.

"Đóng cửa rồi, ngày mai mời đến sớm."

Tiếng đập cửa dừng một lát lại tiếp tục, Tả Ngôn mặt không đổi sắc nhanh chóng mở cửa ra.

"Đã nói là đóng cửa... ngươi..."

Ở ngoài cửa đứng một thiếu niên, không, không thể nói là thiếu niên, chỉ là thoạt nhìn khá trẻ mà thôi, còn có chút quen mắt.

"Vương gia."

Một cái xưng hô không thể quên, khiến hai người đang vội vàng còn lại trong quán dừng lại động tác, ánh mắt lãnh lệ nhìn chằm chằm ra cửa lớn.

"Nhận lầm người rồi."

Tả Ngôn nói xong liền muốn đóng cửa, người vẫn luôn ẩn giấu dưới bóng ma chậm rãi đến gần.

Trên mặt mang theo mặt nạ màu đen, tiếng bước chân như chồng lên tiếng tim đập của Tả Ngôn.

'Thiếu niên' nhìn cậu nói: "Thập tam gia, bảy năm không gặp, ngài sống có tốt không?"

Xuyên qua bả vai của cậu, nhìn về phía hai người còn lại ở trong quán, một người đứng ở quầy mặt vô biểu tình nhìn cậu ta, một người khác đang cầm ghế dựa trong tay.

Hai vị này, đã từng có thân phận không đơn giản như vậy, nay lại đều tụ lại đây để làm việc nhỏ như thế.

Tả Ngôn nhìn người đang che đậy mình đến nghiêm nghiêm thực thực, ứng phó trả lời, "Tốt."

'Thiếu niên' cười cười, "Nhiều năm không gặp, ta đến trả lại cho ngài thứ ngài đã quên mang đi năm đó." Nói xong cậu ta quay đầu, nhìn về phía nam nhân đang đi chầm chậm.

Nam nhân cao lớn càng chạy càng gần, tim của Tả Ngôn cũng theo đó mà càng ngày càng khẩn trương, tay đỡ trên cửa đều có chút run rẩy.

Nam nhân vẫn luôn đi đến trước mặt cậu, từ trong áo bào màu đen vươn ra một đôi tay cực kỳ tái nhợt, thong thả nâng lên tháo mặt nạ xuống.

Vẫn y như lần đầu tiên gặp mặt của hai người năm đó, một khắc khi cậu nhìn thấy hắn liền kinh diễm.

Đôi mi kia, đôi mắt kia, đôi môi đỏ tươi kia, thứ duy nhất khác đi chính là một đầu tóc đen đã nhiễm trắng.

Chói mắt.

Hô hấp của Tả Ngôn trở nên khó khăn, cậu hệt như bị một đôi tay bóp chặt lấy trái tim, hung hăng bóp chặt, không hề chừa một khe hở.

"Ngươi..."

Từ thứ nhất nói ra, liền là khàn khàn, tiếp tục muốn mở miệng nhưng lại không biết nên nói gì.

Ngược lại trên khuôn mặt người trước mặt lại lộ ra một tia trẻ con, đôi tay tái nhợt không hề giống người sống kia ôm lấy gò má của cậu.

Lạnh như băng.

"Tìm được ngươi."

Khuôn mặt kia tiến đến trước mặt cậu, hai mắt cong cong, nốt ruồi ở khoé mắt càng thêm rõ ràng, lông mi như cánh quạt xoát xoát lên vùng da gần mắt của cậu, Tả Ngôn theo bản năng nhắm mắt lại, lại lập tức mở ra, hơi lùi về sau.

Nhưng mà cậu còn chưa kịp lùi về sau nửa bước, người trước mắt lại giành trước thấu lên, hô hấp cơ hồ lần lượt thay đổi.

"Chu Chu, ngươi muốn đi đâu?"

Bĩu môi, hệt như cậu đang làm chuyện gì cực kỳ sai trái, trong mắt hắn rất nhanh liền hàm lệ, chỉ cần cậu cử động thêm một chút liền có thể rơi xuống.

Người thì vẫn là người kia, nhưng rồi lại không quá giống.

Tả Ngôn nhìn hắn, "Tiêu Lưu Tuý."

Tiêu Lưu Tuý oai đầu, tại trên môi của cậu chạm một hơi, không có ý tứ mà ôm lấy cậu cọ cọ.

Cổ của Tả Ngôn là nơi hắn yêu nhất, thân cao gần một mét chín vẫn muốn lui vào lồng ngực của cậu để cọ cọ cổ cậu.

Tả Ngôn ôm hắn, cả người đã dại ra.

"Hắn... làm sao vậy."

——————

Cái khách điếm cuối cùng của Dương Liễu trấn đóng cửa lại, đèn lồng trước cửa vẫn chưa thổi tắt, để tiện cho những người đi qua đường có thể thấy rõ đường.

Trong quán, dưới ánh nến toả sáng, có vài người hoặc đứng hoặc ngồi, ánh mắt dừng trên hai người ở giữa.

"Ăn ngon không?"

Tiêu Lưu Tuý nhấm nuốt cháo thịt, gật đầu thật mạnh, "Ăn ngon."

Tả Ngôn cầm chén đưa cho hắn, Tiêu Lưu Tuý cúi đầu nhìn nhìn bát, lại nhìn nhìn cậu, nhỏ giọng than thở, "Không muốn ăn."

Nhưng mắt thấy Tả Ngôn nhíu mày nhìn hắn, hắn vẫn thật ngoan mà cầm lấy thìa bắt đầu ăn, nhưng đôi mắt kia toàn bộ hành trình chỉ nhìn chăm chú Tả Ngôn, hệt như chỉ cần bỏ lỡ một cái liếc mắt, Tả Ngôn liền có thể biến mất.

"Hắn đây là làm sao vậy?"

Triệu Phi Vân thật sự không thể tin được, người này chính là vị sát thần năm đó giết chết phụ thân, tay nhiễm máu tươi, từ trên cao nhìn xuống hắn ta đó sao.

"Từ sau khi Thập tam gia rời đi, tinh thần của chủ tử càng ngày càng kém, ngẫu nhiên sẽ lầm bầm lầu bầu, thậm chí ngôn hành và cử chỉ đều sẽ thiên hướng một tiểu hài tử, mãi đến lần xuất cung này..." Đã hoàn toàn biến thành thần trí của một đứa trẻ.

Tả Ngôn nhìn về phía Nguỵ Bất Dụng vừa từ hiệu thuốc bước ra, được đến cái gật đầu của đối phương.

Tiêu Lưu Tuý một thân là độc, có thể kiên trì nhiều năm như vậy đã là kỳ tích, ngốc không ngạc nhiên, còn sống mới đáng ngạc nhiên.

Vươn tay thay hắn lau đi hạt cơm ở khoé miệng, Tiêu Lưu Tuý một hơi cắn cắn ngón tay của cậu, nhìn về hướng cậu cười vô tội.

Tả Ngôn lại cầm lấy thìa trong tay hắn, múc cháo đưa đến trước mặt hắn, Tiêu Lưu Tuý rối rắm liếm liếm ngón tay cậu, dùng một bàn tay nắm chặt, vừa ăn cháo cậu đút.

Lãng Ngọc hỏi: "Hắn đang cải trang đi vi hành à?"

Nơi này ngoại trừ Tả Ngôn, mỗi người đều không có ai có chút hảo cảm gì với vị Hoàng thượng này.

Lục Trúc nói, "Chủ tử trước khi xuất cung đã an bài tốt, Tiêu hoàng đã mất."

Triệu Phi Vân hỏi, "Vậy ngôi vị Hoàng đế kia..."

"Tiêu hoàng mất, truyền ngôi cho Tiền Tấn hoàng Chu Diệp."

Tả Ngôn ngẩng đầu, "Hoàng huynh còn sống?"

Lục Trúc cúi đầu đáp: "Vâng."

Chuyện này, ánh mắt vài người nhìn về phía Tiêu Lưu Tuý vẫn đang yên tĩnh đợi đút cháo càng thêm phức tạp.

Qua lời giải thích của Lục Trúc, bọn họ lại rõ ràng, người này đã làm tất cả, mà cuối cùng, lại chính là vì Chu Tư.

Lần đầu gặp gỡ, bọn họ một người là Vương gia, một người là một thường dân đang bán mình chôn cha.

Sau đó, cậu là Hoàng thượng, còn hắn là Các chủ Vô Nhất Các vang danh giang hồ.

Sau này, tên cầm đầu nhất phái giang hồ lại biến hoá nhanh chóng thành Tam Thái tử địch quốc, mà Hoàng thượng lại trở thành Hoàng hậu.

Khi cách nhiều năm gặp lại lần thứ hai.

Một người là một ông chủ khách điếm nhỏ, một người khác kinh tài tuyệt diễm nhưng lại biến thành tâm trí của một đứa trẻ.

Cảnh còn người mất, nhưng lại có một thứ chưa bao giờ thay đổi.

"Chu Chu, đêm nay ta có thể ngủ cùng với ngươi không."

"Không thể."

HLTT: Lâu lắm rồi mới ngoi lên, sorry mọi người nhiều TAT Chương này tội anh Tiêu quá:((

TruyenFull.com đổi tên miền thành TruyenFull.tv