Editor: Hoa Lạc Thiên Tế
Tả Ngôn kiên trì tuyệt thực được nửa ngày, đến lúc hay tin chính cậu phải làm Hoàng hậu, vừa tức điên lên, liền ăn vào để chống đỡ.
Sau khi Tiêu Lưu Tuý xử lý chính sự trở lại, chỉ thấy cậu đứng trước cửa sổ, nhìn lên không trung.
"Có trăng sao lại có thể không có rượu chứ, người đâu..."
Tả Ngôn xoay người nhìn hắn, "Nghe nói ngươi muốn kết hôn?"
"Trước kia ngươi vẫn luôn không chịu cho ta một cái danh phận, hiện tại ta liền tự mình đến lấy một cái." Tiêu Lưu Tuý mang theo bầu rượu bước đến.
Tả Ngôn cười lạnh, "Đến giờ khắc này rồi mà ngươi vẫn còn muốn diễn kịch trước mặt ta, Tiêu Lưu Tuý, ngươi thật khiến ta thấy ghê tởm."
Lời nói dễ làm tổn thương người, cứ như vậy mà thẳng một đường đâm vào trong lòng của hắn.
Tiêu Lưu Tuý rũ mắt xuống, giữ chặt một góc tay áo của cậu, "Những lời ta nói với Vương gia, đều là thật sự."
Lại là động tác quen thuộc này, Tả Ngôn ngừng một lúc, giật lấy góc tay áo, dùng âm thanh lạnh lùng nói: "Đủ!"
Xúc cảm mềm mại từ trong tay trượt xuống, Tiêu Lưu Tuý vuốt ve ngón trỏ, biểu tình trên mặt giấu trong bóng ma.
"Tiêu Các chủ, Tiêu Thái tử, những thứ mà ngươi có thể lấy được từ ta, ta đều đã cho ngươi, ngươi còn muốn gì nữa?"
"Ngươi." Một chữ, rõ ràng lưu loát, trong ánh mắt xinh đẹp kia không còn ý cười như ngày thường, chỉ có sự nghiêm túc.
Người trước mặt Tiêu Lưu Tuý đột nhiên cười lên, hệt như đang cười nhạo hắn quá tham lam.
Dưới ánh trăng, cậu cười lãnh đạm đến mức khiến đáy lòng hắn run lên.
"Diễn nhiều đến mức thật sự xem mình trở thành ca kỹ rồi à? Hay vẫn là do vở kịch này viết quá nghiêm túc, nên không thể dứt mình từ trong đi ra?"
Tiêu Lưu Tuý nắm lấy tay cậu, đặt trên lồng ngực của mình, "Nó hâm mộ Vương gia."
Dưới lòng bàn tay là nhịp tim đập mạnh mẽ và hữu lực, Tả Ngôn câu môi, "Sự hâm mộ của ngươi thật thuần tuý."
Tiêu Lưu Túy nắm chặt lấy tay cậu, "Ngày mai là Đại hôn của chúng ta."
Tôi đệt, nhanh như vậy à, Tả Ngôn ngớ người trong nháy mắt, sau đó lập tức điều chỉnh lại cảm xúc.
Tả Ngôn đưa tay, vuốt ve sườn mặt nghiêng của người trước mặt hai cái, xúc cảm không tệ lắm.
"Cá và tay gấu không thể cùng chọn cả hai, Tiêu Các chủ, làm người không thể quá tham lam, thứ ngươi muốn, chỉ có thể lựa chọn một cái."
Nói xong một câu này, trong lòng Tả Ngôn vẫn có chút ngượng ngùng, giang sơn và mỹ nhân, cậu đây là muốn phát triển theo hướng Lam nhan hoạ thuỷ à? Đây đều là người làm đại sự.
Tiêu Lưu Tuý không nói gì, chỉ nhìn cậu, trong phòng không thắp đèn, ánh trăng rơi xuống người của hai người, hình bóng giao điệp cùng một chỗ.
"Cút đi." Tả Ngôn cười khẽ một tiếng, xoay người đỡ lấy khung cửa sổ, bóng dáng gầy yếu đọng lại trong mắt của người phía sau.
Tiêu Lưu Tuý muốn nói gì đó, đột nhiên trong mắt lại loé lên một tia hàn quang, xoay người rời đi.
Tả Ngôn ngồi trở lại mép bàn tiếp tục ăn.
Hệ thống: [Ngươi không ăn thì không chịu được à?]
Tả Ngôn: [Vừa nãy khá khẩn trương, đói bụng lại rồi.]
Hệ thống: [Có phải dịch dinh dưỡng lại có vấn đề rồi không?]
Tả Ngôn: [Lượng cơm ăn sẽ lớn hơn một chút so với bình thường, tạm thời không có việc gì.]
Ăn ăn, đột nhiên dừng lại, nửa ngày mới ợ một tiếng, trước lúc cậu nói chuyện thiếu chút nữa liền phá công.
Lúc Tiêu Lưu Tuý bước ra ngoài thấy một cái bóng đen loé lên ở xa xa, ngay sau đó hắn liền đuổi kịp.
Nhưng đến chỗ ngoặt, lại không thấy người, "Đi thăm dò!"
"Dạ."
Tả Ngôn cho rằng hôm qua cậu nói nhiều lời nặng như vậy, Tiêu Các chủ sẽ không tập kích phòng cậu vào nửa đêm như trước nữa, nhưng cậu đã đánh giá lầm độ lưu manh của người này.
Sáng ngày hôm sau, cậu vừa mở mắt, liền nhìn thấy một thân ảnh nằm trước mắt đang che nắng sớm cho cậu.
"Hôm nay, chúng ta liền thành thân."
Mới sáng sớm nghe được một câu như vậy, cậu là nên vui vẻ hay không nên vui vẻ đây.
Hệ thống: [Chúc mừng, chúc mừng, trăm năm hảo hợp, sớm sinh quý tử, nhiều con nhiều phúc.]
Phúc cái sh*t.
Ban ngày bị người nâng đi bái đường thành thân, cả một hành trình trên đầu Tả Ngôn đều đội một cái khăn voan, may là trừ khăn voan ra cậu không phải mặc nữ trang.
Mà những tên triều thần kia đều xem như không thấy được, Hoàng thượng của bọn họ muốn lấy Tiền Tấn hoàng làm Hoàng hậu, nghĩ đi nghĩ lại đều thấy hoang đường.
Dựa theo lễ tiết, chỉ phải bái đường, còn những việc lộn xộn vô dụng còn lại đều không hữu dụng đối với cậu, những người khác cũng đều mở một con mắt nhắm một con mắt.
Ban đêm.
Tả Ngôn bị điểm huyệt, thuận tiện bị cởi quần áo, người nào đó đang khoe khoang với cậu một vài công cụ mới được chế tác.
"Vương gia, có muốn thử chút không?"
Tả Ngôn bị đùa đến thần chí không rõ, mở miệng thì thào đứt quãng, nhưng Tiêu Lưu Tuý không vội cho cậu, giả vờ như nghe không rõ, cúi người đến gần cậu, bảo cậu nói lớn hơn chút.
Tả Ngôn cắn chặt môi, làm ra vẻ phải cúi đầu trước thế lực tà ác.
Tiêu Lưu Tuý cười khẽ, đùa cái nơi đang hơi có xu hướng ngẩng đầu.
"Có phản ứng, xem ra sự cố gắng của ta không uổng phí."
Cả thân thể của Tả Ngôn đều biến thành màu hồng phấn, phần da thịt cọ trên chăn càng thêm mẫn cảm, động một chút cũng không dám, mà động tác của đối phương lại càng lay động thần kinh của cậu.
Tiêu Lưu Tuý không buông tha, nắm lấy tay cậu đặt xuống hạ thân của chính mình, "Cảm nhận được không? Mỗi lần chỉ cần nhìn thấy ngươi, đều có thể khiến nó hưng phấn vô cùng."
Nghĩ lại chính mình thì mềm nhũn, lại phải cảm nhận cái cứng rắn của hắn, Tả Ngôn cảm thấu người này chính là đang tạp bãi, khoe khoang!
Tiêu Lưu Tuý đến gần mặt của cậu, tựa như một đứa trẻ đang oán giận, mùi rượu trong miệng chưa tán đi, "Trước kia nó chưa bao giờ đứng lên, mãi đến khi gặp được ngươi."
Đầu lưỡi của Tả Ngôn bị chặn lại, cảm thấy chính mình hình như nghe được một tin tức lớn.
Tiêu Lưu Tuý gặm miệng cậu một lúc, tiếp sau đó là cổ và xương quai xanh, một bên còn mơ hồ không rõ nói: "Nó chỉ đồng ý vì ngươi mà ngẩng đầu, Vương gia, cảm nhận được không, nó chính là vì ngươi mà to ra."
Tả Ngôn bị nắm lấy cằm, nghe hắn nói, liền cảm thấy cúc hoa đau.
Tiêu Lưu Tuý cảm nhận được lồng ngực cậu chấn động, khẽ cười nói: "Thứ này..."
Nhưng mà vừa nhấc đầu, đồng tử hắn co rụt lại, chỉ thấy người dưới thân mày nhăn chặt lại, khoé môi tràn ra máu tươi...
Trong cung đột nhiên náo nhiệt hẳn lên, cung nữ và thái giám cước bộ dồn dập, người ở Thái Y viện vây quanh trước cửa Càn Hoa Cung, một đám người đang nhỏ giọng nói gì đó.
Tô Kha nhìn Ngự y mặt nghiêm túc, lại nhìn nhìn nam nhân nằm trên giường, "Rốt cuộc là làm sao!"
Ngự y run rẩy quỳ xuống, "Cái này... hình như là trúng độc..."
"Cái gì gọi là hình như! Phải chính là phải, không phải thì là không phải!"
Ngự y không quá xác định, "Loại độc này... độc này thần giải không được..."
Ánh mắt sắc bén của Tiêu Lưu Tuý trát trên người của Ngự y, "Ai có thể giải!"
"Ngự y Nguỵ Bất Dụng của Tiền Tấn, nhưng ông ta... đã không ở trong cung rất nhiều năm rồi."
Tô Kha nói: "Ngươi đây chẳng phải là nói lời vô nghĩa à!"
Tiêu Lưu Tuý lau đi vết máu tươi nơi khoé miệng của người trong ngực, nhưng máu cũng tiếp tục tràn ra rất nhanh, hắn dùng ánh mắt lãnh lệ nhìn những người khác trong phòng, "Dù có ba thước cũng phải tìm ra cho ta!"
Trong không khí đột nhiên truyền ra vài động tĩnh, ngay sau đó lại nhất thời biến mất vô tung vô ảnh.
HLTT: Tính ra cũng hơn ba tuần rồi chưa đăng chương mới, sorry mọi người nhiều:)) Hôm nay đột nhiên siêng năng là vì hôm 25/2 vừa rồi là sanh thần của tui đó ^^~ Chương này xem như là quà tui tặng chính tui luôn ha ha:)) Chúc các bạn đọc truyện vui vẻ.
P/s: Thời gian đến kì thi THPTQG và ĐH ngày càng gần nên tui định chỉ cố gắng edit đến hết thế giới này rồi dừng, thi xong mới làm tiếp. Xin lỗi các bạn vì sự bất tiện này:((