Thời gian lặng lẽ trôi, cuộc sống bình yên của hai người vẫn tốt đẹp như thuở ban đầu. Nếu ngày trước vì ngây ngô đối mặt với những thử thách khiến bản thân dễ nản chí, thì bây giờ cả Mộc Tịnh Kỳ lẫn Khưu Dĩnh Ninh đều biết cách dung hoà.
Hiện tại, cả hai đều đã trở thành sinh viên năm cuối, tình cảm không còn “ngốc xít” như tuổi mười tám, mười chín mà dần trưởng thành theo năm tháng.
Cuộc sống hai người của Khưu Dĩnh Ninh và Mộc Tịnh Kỳ không có quá nhiều thay đổi, nếu có cũng chủ yếu là từ xung quanh.
Đầu tiên, Cát An và Tư Khắc có với nhau một cậu con trai. Tuy nghe mẹ Khưu kể nhưng Khưu Dĩnh Ninh và Mộc Tịnh Kỳ đều đoán được Cát An đã chấp nhận cuộc hôn nhân với Tư Khắc, làm một người vợ, một người mẹ.
Tiếp đó là Trần Hựu và Thanh Tú thật sự ở bên nhau, ban đầu cả hai người họ chỉ đơn giản là bạn bè an ủi nhau trong chuyện tình cảm và áp lực phải trải qua, để rồi từ những thấu hiểu hoá thành sự quan tâm đặc biệt.
Cuối cùng là Diêu Diêu và Vũ Đằng, cứ tuởng ngọt ngào lại gặp thử thách, nhưng thử thách lại hoá thành ngọt ngào.
Ngay từ đầu, xuất thân của Vũ Đằng đã có phần nổi trội, khi cha mẹ Vũ Đằng gặp Diêu Diêu liền có ý không hài lòng. Ông bà đã nghĩ, gia đình có tiền có vị thế, nếu cưới một cô con dâu không có ngoại hình, tính tình lúc nào cũng bay bổng ham vui thì không thích hợp.
Vậy mà, Vũ Đằng vừa doạ cha mẹ sẽ cùng Diêu Diêu sinh con, ông bà sợ con trai dở lỡ sự nghiệp, lại lo con gái nhà người ta học không tới nơi tới chốn còn mang tiếng, ông bà đành mắt nhắm mắt mở bỏ qua.
Tình yêu, đến với nhau có rất nhiều cách, nhưng kiên nhẫn ở bên nhau, không phải chỉ dựa vào mỗi lời hứa hẹn.
Đầu tháng mười, Khưu Dĩnh Ninh có hẹn đi phỏng vấn thực tập lại trung tâm sở nghiên cứu sinh học. Chính giáo sư cùng thực hiện dự án mấy năm qua là người viết thư giới thiệu, ông cũng là một trong những thành viên quan trọng của sở nghiên cứu.
Năng lực của Khưu Dĩnh Ninh không thể phủ nhận, tiền học bổng anh kiếm được suốt những năm đại học đã trích được khoản dư làm sổ tiết kiệm. Lần này nếu anh có thể vào sở nghiên cứu thực tập, khả năng được chuyển thành nhân viên chính thức cũng vô cùng cao.
Riêng Mộc Tịnh Kỳ cũng xin được việc ở trường cấp ba nội trú thuộc dạng quốc tế, đảm nhiệm khâu dinh dưỡng cho học sinh và cán bộ giáo viên.
Buổi sáng, Mộc Tịnh Kỳ loay hoay trong bếp nấu cháo, Khưu Dĩnh Ninh thức dậy sau, lúc đến gần liền ôm siết cô từ phía sau, quắp một chân vào chân cô đùa giỡn.
Mộc Tịnh Kỳ nở một nụ cười cam chịu như đã quá quen với những hành động có phần bất thường của Khưu Dĩnh Ninh. Cô xoay đầu nhìn anh, tay vẫn thuần thục khuấy cháo đang sôi trong nồi, lên tiếng hỏi: “Tối nay anh muốn ăn gì?”
Khưu Dĩnh Ninh bỗng buông Mộc Tịnh Kỳ ra, dùng vẻ mặt kỳ thị nhìn cô, vài giây sau liền cười sâu xa: “Em nấu gì anh ăn đó, nếu như... có thêm... thịt Kỳ tẩm tình yêu, anh nhất định sẽ ăn ngon miệng hơn.”1
Về gần cuối câu, giọng nói Khưu Dĩnh Ninh nhỏ dần, Mộc Tịnh Kỳ đối với biểu cảm thẹn thùng của anh thừa biết được ý đồ đen tối trong bụng anh. Cô cười một cái khinh bỉ, nhẹ nhàng đáp: “Dạo này anh béo lên rồi đấy, ăn rau giảm cân đi.”
Nụ cười ngại ngùng trên môi Khưu Dĩnh Ninh lập tức tắt ngúm, anh đanh đá lườm cô một cái, quay ngoắt ra ngoài, miệng lầm bầm càm ràm: “Được, nhớ đó, dám chê tôi? Tối nay cô sẽ biết tay tôi!”
Tuy giọng Khưu Dĩnh Ninh không lớn, nhưng lại vừa đủ để Mộc Tịnh Kỳ nghe thấy rõ từng chữ. Dõi theo bộ dạng cay cú của anh, cô buồn cười lắc đầu, quay lại tắt bếp múc cháo ra tô.
Ăn sáng xong, Khưu Dĩnh Ninh rời khỏi nhà trước cho kịp giờ phỏng vấn. Ngồi trên xe buýt, Khưu Dĩnh Ninh ngẫm nghĩ về hiện tại, biết rằng làm đàn ông con trai phải có ý chí cầu tiến vươn lên cao, nhưng anh không muốn theo đuổi một thứ gì đó xa vời lại làm bỏ lỡ cuộc sống hạnh phúc đang có.
Đáng lẽ ra, Khưu Dĩnh Ninh đã được chọn sang nước ngoài thực tập, nhưng anh lại chọn ở lại trong nước, đơn giản vì gia đình mới là điều quan trọng nhất anh cần, và vẫn cần nhất là Mộc Tịnh Kỳ.
Chuyện Khưu Dĩnh Ninh từ chối ra nước ngoài thực tập anh chưa từng nói với Mộc Tịnh Kỳ, bởi anh biết cô chắc chắn sẽ không đồng ý việc anh từ bỏ cơ hội tốt vì cô. Nhưng Khưu Dĩnh Ninh không thể nào nghĩ tới viễn cảnh cả hai cách nửa vòng trái đất, anh phải bỏ lại Mộc Tịnh Kỳ một mình trơ trọi cô đơn.
Khưu Dĩnh Ninh từ bỏ con đường tiến xa trong sự nghiệp, bù lại con đường sau này anh đi sẽ luôn có Mộc Tịnh Kỳ bên cạnh. Anh không thể cho cô sống trong biệt thự cao cấp, cũng không thể cho cô ngồi trong siêu xe hạng sang, đổi lại anh có thể cho cô tất cả những gì tốt nhất mà anh có.1
Bên nhau từ khi là những cô cậu nhóc, chứng kiến mảnh vỡ trong góc tối tâm hồn của đối phương, Khưu Dĩnh Ninh biết rõ đối với Mộc Tịnh Kỳ, gia đình là điều quý giá cô luôn trân trọng.
Vậy nên, thay vì cố đuổi theo cuộc sống giàu có để được người khác trầm trồ ngưỡng mộ, anh chỉ muốn cho cô một đời bình an, một tổ ấm mộc mạc nhưng chứa đầy tình yêu của cả hai.
Khưu Dĩnh Ninh gác tay lên thành cửa sổ xe, nhấn nút mở khóa màn hình điện thoại, hình chụp của anh và Mộc Tịnh Kỳ liền hiện lên. Khưu Dĩnh Ninh lướt ngón tay qua gương mặt đang tươi cười của cô trên màn hình, hai khóe môi anh cũng bất giác giương lên cười theo.
Ngay lúc này, trong đầu Khưu Dĩnh Ninh lại hiện lên dòng suy nghĩ dành cho Mộc Tịnh Kỳ, tựa như một lời nhắn nhủ xuất phát từ tận đáy lòng nhưng không nói ra: “Tuổi trẻ anh là chàng thiếu niên của em, trưởng thành anh là người đàn ông của em. Đi hết một quãng đời người, anh sẽ là lão già của em.”1