Trung tâm trụ sở nghiên cứu sinh học nằm riêng biệt giữa lòng thành phố, diện tích có thể lên đến chục nghìn mét vuông. Khưu Dĩnh Ninh xuất trình chứng minh thư ở cổng an ninh, sau đó đi vào khu vực chính.
Khu chính được xây dựng theo hình elip, lấy màu trắng làm chủ đạo, thiết kế theo phong cách hiện đại sáng tạo, mỗi một vật dụng trưng bày bên trong trụ sở đều có ý nghĩa riêng.
Những người qua lại trong trung sở đều ăn mặc lịch sự, chỉ nhìn sơ qua cũng thấy được sự tri thức. Khưu Dĩnh Ninh có khí chất và phong thái đĩnh đạc, nếu xếp vào hàng ngũ nhân viên tại đây vẫn vô cùng nổi bật.
Ngoài Khưu Dĩnh Ninh ra, còn có bốn sinh viên xuất sắc đến từ các trường khác nhau, bao gồm cả nam lẫn nữ. Cuộc phỏng vấn diễn ra suôn sẻ, cả năm thực tập sinh đều được nhận, thực lực được đánh giá cao từ phía ban phỏng vấn.
Sau hai tiếng, Khưu Dĩnh Ninh ra về, trên đường ghé vào trung tâm thương mại gần đó, dạo một vòng ở khu mỹ phẩm. Đến quầy trưng bày son, mắt Khưu Dĩnh Ninh bị hoa lên, không biết nên bắt đầu chọn từ đâu.
Nữ nhân viên cửa hàng chủ động bước đến, nở nụ cười hiểu ý: “Chào anh, anh muốn mua son cho bạn gái phải không?”
Khưu Dĩnh Ninh gật nhẹ đầu, kỹ lưỡng giải thích: “Phải, bạn gái tôi làm trong môi trường học đường, tôi muốn mua màu son tự nhiên một chút.”
Nhận được thông tin, nữ nhân viên giơ tay mời Khưu Dĩnh Ninh bước sang quầy son khác, nhiệt tình giới thiệu qua: “Anh có thể tham khảo những hãng son này, màu sắc trẻ trung tự nhiên, còn có thể dưỡng ẩm giúp môi không bị khô...”
Khưu Dĩnh Ninh cẩn thận lựa son, nhưng nhìn màu lại quá nhiều để chọn, cuối cùng anh chọn một màu tương đương màu Mộc Tịnh Kỳ hay dùng và một màu khác nhạt hơn một tone.
Trong lúc Khưu Dĩnh Ninh thanh toán, phía sau bỗng vọng đến tiếng gọi của một người đàn ông trung niên: “Dĩnh Ninh phải không?”
Khưu Dĩnh Ninh xoay đầu nhìn, phát hiện người đàn ông trung niên mặc vest đeo kính nghiêm nghị đang đi đến gần, bên cạnh ông ta là một cô gái xinh đẹp chỉ tầm ngoài hai bước khoác tay thân thiết.
Rất nhanh, Khưu Dĩnh Ninh nhận ra người đàn ông này, anh khẽ gật đầu chào: “Chào viện trưởng, thật trùng hợp.”
Người đàn ông trung niên này đang làm viện trưởng của trụ sở nghiên cứu, cách đây không lâu Khưu Dĩnh Ninh đã có lần gặp mặt ông thông qua giáo sư hướng dẫn.
Vị viện trưởng cười vài tiếng, nhìn qua cô gái bên cạnh giới thiệu: “Đây là Khưu Dĩnh Ninh, học trò của giáo sư Hà.”
Nói rồi ông quay sang Khưu Dĩnh Ninh giới thiệu: “Còn đây là con gái út của tôi, Thích Vy.”1
Thích Vy mỉm cười chủ động gật đầu chào hỏi, động tác nhẹ nhàng thanh thoát, ngay từ cách trang điểm đến bộ váy trắng đang mặc cũng dễ dàng đoán được cô gái này là tiểu thư được gia đình cưng chiều. Thích Vy có nhiều nét giống cha, đặc biệt là đôi mắt hai mí to rõ, nhìn ở góc độ nào cũng trong sáng thuần khiết.
Khưu Dĩnh Ninh vẫn giữ nét mặt lạnh nhạt, theo lẽ lịch sự gật đầu đáp lại Thích Vy.
Cha Thích Vy đứng ngoài quan sát, đợi sau khi con gái mình và Khưu Dĩnh Ninh chào hỏi nhau xong, ông mới cất tiếng đề nghị: “Cũng gần trưa rồi, hay cùng đi ăn một bữa nhé?”
“Đầu giờ chiều tôi còn phải ghé trường, có lẽ phải thất lễ rồi.” Khưu Dĩnh Ninh còn chưa suy nghĩ đã vội nói lời từ chối.
“Vậy à...” Cha Thích Vy gật gù, nét mặt có hơi tiếc nuối: “Vậy để lần sau cũng được.”
Trò chuyện qua lại thêm vài câu, Khưu Dĩnh Ninh rời đi trước. Dõi theo bóng dáng anh khuất tầm mắt, Thích Vy mới mở lời dò hỏi: “Người phỏng vấn thực tập mà cha nhắc sáng nay là anh ta sao ạ?”
Cha Thích Vy tâm đắc ra mặt, không tiếc lời khen ngợi: “Còn trẻ nhưng rất có tài, cậu ta là người được chọn theo sát giáo sư Hà trong dự án ở trường đại học. Ông ấy còn nhận xét, cậu Dĩnh Ninh đó giỏi nhưng khiêm tốn, nếu sau này đầu quân về cho trụ sở thì không chừng nhiều công trình nghiên cứu lớn hơn có thể thực hiện.”
Thái độ Thích Vy sau khi nghe cha mình nói liền chuyển từ điềm nhiên đang hứng thú. Khi nãy chạm mặt Khưu Dĩnh Ninh, ấn tượng của Thích Vy đối với anh đã có tám mươi phần trăm cảm mến, biết được con người anh lại càng tăng thêm hảo cảm.
Thích Vy cong môi cười ẩn ý, khẽ vuốt cánh tay cha nịnh nọt: “Cha nói như vậy tức là cũng rất thích anh ta đúng không? Nếu như anh ta trở thành con rể cha, sau này cha không cần sợ không có người giúp cha tiếp quản trụ sở.”
Cha Thích Vy vừa nghe sơ qua cũng hiểu rõ ý tứ của con gái, chỉ mỗi việc Thích Vy có cảm tình với Khưu Dĩnh Ninh thì ông đã phản đối, đừng nói đến việc muốn ông ra mặt để giúp theo đuổi.
Trái với mong đợi của Thích Vy, cha cô ta vừa nghe tới đã nghiêm mặt, dứt khoát phản đối: “Con bỏ ngay suy nghĩ đó đi, Dĩnh Ninh đã có bạn gái, đừng có tự biến mình thành kẻ thứ ba.”
“Cha, đây là thời đại gì rồi cha còn giữ suy nghĩ cổ hủ như vậy chứ?” Thích Vy chống đối, không ngần ngại phản bác ngược lại: “Kết hôn còn có thể ly hôn, huống chi mối quan hệ yêu đương trai gái lại chẳng có giấy tờ ràng buộc.”1
Trước sự cứng đầu ngang ngược của con gái, cha Thích Vy tức đến run người, giữa hai chân mày ông nhíu chặt như sắp dính vào nhau, vì là nơi công cộng nên chỉ có thể hạ thấp giọng răn đe: “Đây không phải vấn đề pháp luật mà là vấn đề đạo đức, kể cả khi cậu ta và bạn gái hết tình cảm với nhau, nhưng một khi họ chưa chính thức chia tay thì con cũng không có quyền xen vào, đã là người thứ ba thì chẳng ai thương hại đâu.”
Mặc kệ Thích Vy hậm hực tỏ ra không cam tâm, cha cô ta vẫn kiên quyết không thay đổi ý kiến: “Cha nhắc lại lần cuối, dẹp ngay suy nghĩ có tình cảm với Khưu Dĩnh Ninh, đừng để cha gần đất xa trời còn phải nghe người khác mắng không biết dạy con cái.”