Nghỉ hè được một tháng, Khưu Dĩnh Ninh phải quay trở lại trường để tiếp tục tham gia vào kế hoạch nghiên cứu với giáo sư. Mộc Tịnh Kỳ tuy còn có thể thảnh thơi một tháng nữa nhưng vẫn phải cùng anh quay lại.
Kể từ ngày ở ngoại thành trở về, Cát An dường như biến mất, thậm chí còn không ghé sang nhà Khưu Dĩnh Ninh ăn một bữa cơm nào.
Mộc Tịnh Kỳ không biết chuyện gì xảy ra giữa Khưu Dĩnh Ninh và Cát An, nhưng một vài lần tình cờ chạm mặt trước cổng chung cư, ánh mắt cô ta nhìn anh trở nên tức giận và xa cách.
Mười một giờ trưa, Mộc Tịnh Kỳ và Khưu Dĩnh Ninh về tới nhà thuê ở thành phố theo học, dọn dẹp cất đồ xong cả hai cùng nhau ra ngoài ăn trưa.
Đầu giờ chiều, Khưu Dĩnh Ninh ghé qua trường, Mộc Tịnh Kỳ đi gặp Diêu Diêu ở quán cafe như đã hẹn trước.
Vừa thấy Mộc Tịnh Kỳ từ xa, Diêu Diêu đã phấn khích đứng ngồi không yên. Không rõ cô nàng suốt cả tháng vừa rồi đã trải qua những chuyện gì, nhưng cô chỉ mới vừa ngồi xuống ghế thì cô nàng đã tuông ào ra kể đủ thứ chuyện.
Vốn đã hiểu tính tình của Diêu Diêu, Mộc Tịnh Kỳ không còn lấy làm lạ. Cô bình thản gọi nước, sau đó yên lặng nghe cô nàng nói.
Hai mươi phút trôi qua, sự hào hứng của Diêu Diêu chưa hề có xu hướng giảm nhiệt. Nửa chừng, cô nàng bỗng hốt hoảng ra mặt, vội lay tay Mộc Tịnh Kỳ đang ăn kem, biểu cảm trở nghiêm trọng.
“Suýt nữa thì quên. Kỳ Kỳ, mình nói cậu nghe, cả tháng nay cậu không ở đây nên không biết, mấy lần mình với Vũ Đằng bắt gặp Thanh Tú với Trần Hựu đi cafe sách riêng với nhau. Cậu nghĩ xem, có khi nào hai người họ...”
Càng về cuối câu, Diêu Diêu càng tỏ ra mập mờ, vẻ mặt cũng trở nên hết sức gian tà. Ngược lại, Mộc Tịnh Kỳ vô cùng điềm nhiên, chỉ thở dài một hơi nhắc nhở: “Cậu vẫn chưa từ bỏ nghề mai mối lậu này à?”
“Gì chứ!” Diêu Diêu không cam tâm lên giọng bức xúc: “Mình đây là cứu nhân độ thế, giúp người độc thân thoát khỏi cô đơn!”1
Mộc Tịnh Kỳ cong môi cười một cái cho có lệ, miễn bàn luận về “thiên phú làm bà mai trời cho” của Diêu Diêu.
Diêu Diêu không muốn “tài năng” của mình bị phủ nhận, nhưng thực tế luôn đi đôi với phũ phàng. Không đợi ai bắt bẻ, Diêu Diêu đã tự động chuyển sai lầm lúc trước thành trường hợp bất đắc dĩ để biện minh.
“Nếu hồi trước không phải Khưu Dĩnh Ninh đột nhiên nhảy ra, mình đã làm mai cậu với Trần Hựu thành công rồi. Suy ra thất bại đó của mình là do Khưu Dĩnh Ninh, không phải mình bất tài đâu.”
Mộc Tịnh Kỳ nghe xong liền phì cười, vội gật gù hùa theo: “Phải! Phải!”
Ngồi thêm một lúc, Mộc Tịnh Kỳ và Diêu Diêu chia tay mỗi người một hướng. Mộc Tịnh Kỳ quay lại trường đón Khưu Dĩnh Ninh cùng về nhà.
Tuy đang là kỳ nghỉ hè, nhưng trường vẫn tổ chức các khoá dạy khác nhau, bao gồm cả các khoá bồi dưỡng và chính quy dành cho sinh viên muốn rút ngắn thời gian để tốt nghiệp sớm.
Mộc Tịnh Kỳ đứng ngoài cổng đợi một lúc thì Khưu Dĩnh Ninh cũng ra tới. Hành động đầu tiên của anh khi thấy cô không còn đơn giản là nắm tay, mà ngang nhiên ôm hôn cô một cái trước.
Khưu Dĩnh Ninh cầm túi đeo thay cho Mộc Tịnh Kỳ, đan tay vào tay cô cùng đi về hướng ra trạm chờ xe buýt.
Ánh nắng buổi trưa mùa hè có hơi gắt, Khưu Dĩnh Ninh để Mộc Tịnh Kỳ đi sát dưới bóng mát của hàng cây trên vỉa hè. Cả hai đứng dưới mái hiên của trạm chờ xe buýt, không hẹn lại cùng nhìn về phía hiệu sách phía bên đường đối diện.
Thông qua tấm kiếng trong suốt của cửa hàng, hình ảnh Trần Hựu và Thanh Tú cùng nhau chọn sách lại hoà hợp đến lạ thường.
Một lần nữa, Mộc Tịnh Kỳ và Khưu Dĩnh Ninh tự động xoay đầu nhìn nhau, không ai nói câu nào nhưng trong ánh mắt lại lộ rõ sự vui vẻ.
Khưu Dĩnh Ninh bỗng chuyển tay đang nắm sang ôm vai Mộc Tịnh Kỳ, biểu tình trên mặt anh ẩn hiện vài phần đắc ý: “Khi nãy mẹ gọi điện cho anh, cha mẹ Cát An ghé thăm, phát hiện chị ấy có thai rồi. Nghe nói tháng sau sẽ tổ chức hôn lễ.”
Mộc Tịnh Kỳ trầm ngâm nhìn Khưu Dĩnh Ninh, buộc miệng hỏi: “Cảm giác của anh thế nào? Đồ xấu xa.”
Khưu Dĩnh Ninh bật cười thành tiếng, rõ ràng đang tự kiêu ngạo vẫn còn chút lương tâm tỏ ra khiêm tốn phân trần: “Em trách anh đó à? Anh chỉ gián tiếp giúp Cát An an phận, để sau này không ai quấy phá chúng ta nữa thôi.”
Ấn đường của Mộc Tịnh Kỳ hơi cau lại, trên mặt thoáng lên tia bất an. Cho dù là tìm cách khiến Cát An hoàn toàn bỏ cuộc, nhưng đẩy một người con gái lên giường người mình không yêu, đó cũng là hành động vô nhân đạo.
Âm thầm quan sát nét mặt của Mộc Tịnh Kỳ, Khưu Dĩnh Ninh bất chợt giơ tay, dùng đầu ngón trỏ miết nhẹ giữa hai chân mày cô cho giãn ra.
Anh thu lại dáng vẻ nghiêm túc, từ tốn giải thích: “Anh biết, dù một người con gái có xấu xa đến cỡ nào cũng có một phần yếu đuối. Nhưng ngốc à, nếu anh không khiến Cát An từ bỏ, thì cả em và chị ấy đều chịu tổn thương.”
Giọng nói Khưu Dĩnh Ninh nhẹ nhàng êm tai, đối với chuyện tình cảm không có ý muốn đùa giỡn. Anh xoa xoa vai Mộc Tịnh Kỳ, hiểu thấu tâm tư của cô từng chút một.
Ngừng một chút, anh không nhanh không chậm tiếp lời: “Vì yêu thương và bảo vệ em, anh không muốn ai làm tổn hại đến em. Tư Khắc cũng vậy, anh ta dám làm dám chịu, khiến Cát An thức tỉnh không chừng lại mang đến hạnh phúc cho cả bốn người chúng ta.”
Lý lẽ của Khưu Dĩnh Ninh hoàn toàn có tác dụng xoa dịu nỗi lo trong lòng Mộc Tịnh Kỳ, khoé môi đang trùng xuống của cô từ từ được kéo cong lên.
Vòng vây tình cảm đơn phương cuối cùng cũng có hồi kết. Những lo lắng trong Mộc Tịnh Kỳ trước đây không còn lý do để tồn tại.
Cảm giác của Mộc Tịnh Kỳ trở nên nhẹ nhõm, lòng dạ lẫn tâm trí đều thoải mái hơn bao giờ hết.
Cô ngẩng đầu nhìn anh, tâm trạng đang tốt vẫn không quên dò xét về trường hợp bất đắc dĩ trong tương lai: “Em hỏi anh, nếu như sau này có cô gái nào đó nhiệt tình theo đuổi anh, vậy anh sẽ làm gì?”
Chân mày Khưu Dĩnh Ninh hơi nhướng lên một cách tự cao, thản nhiên đáp: “Nếu sau này có cô gái nào đó theo đuổi anh, em không cần làm gì cả, anh nhất định khiến cô ta xách dép chạy mười tám cây số không dám quay đầu!”