Không rõ trôi qua bao lâu, lúc Mộc Tịnh Kỳ thức dậy thì bầu trời bên ngoài đã tắt nắng. Cô loay hoay ngồi dậy, sau một hồi lấy lại được tỉnh táo mới phát hiện mình đang nằm trên giường của Khưu Dĩnh Ninh ở nhà.
Mộc Tịnh Kỳ tắm rửa thay quần áo xong đi ra khỏi phòng, thấy mẹ Khưu đang ngồi xem tivi ở phòng khách liền đi đến gần bà, cất tiếng hỏi: “Cha với Ninh đâu rồi mẹ?”
Mẹ Khưu vỗ tay xuống chỗ trống bên cạnh ra dấu cho Mộc Tịnh Kỳ ngồi, vừa vỗ bà vừa lên tiếng trả lời: “Hôm nay mẹ không nấu cơm tối, hai cha con nó ra ngoài mua đồ ăn rồi.”
Mộc Tịnh Kỳ ngồi xuống cạnh mẹ Khưu, bà vừa dứt câu trước, câu sau liền hỏi: “Bộ ở ngoài chơi thâu đêm luôn à?”
“Dạ?” Mộc Tịnh Kỳ chột dạ thốt lên, vội ngượng cười lấp liếm: “Dạ, tối qua... mọi người ăn uống tới hơn nửa đêm.”
“Vậy hả.” Mẹ Khưu vờ hùa theo nhưng ánh mắt lại lộ ra vài phần gian tà.
Âm thầm quan sát gương mặt lấm lét của Mộc Tịnh Kỳ, mẹ Khưu hồi hộp hít sâu một hơi, trong lòng vừa mừng lại vừa lo.
Nửa chừng, mẹ Khưu sực nhớ ra một chuyện quan trọng, bà lôi quyển sách dưới bàn trà ra, lấy ra một bìa thư mỏng kẹp bên trong đưa cho Mộc Tịnh Kỳ, nghiêm nghị truyền đạt lại.
“Sáng qua khi con đi không lâu, mẹ con có đến hỏi thăm. Thực ra... suốt thời gian con chuyển ra ngoài bà ấy cũng có đến hỏi vài lần, nhưng mà mẹ với cha đều sợ con nhớ tới chuyện cũ không vui. Giờ cha mẹ nghĩ kỹ rồi, dù sao bà ấy cũng là mẹ ruột của con, có những chuyện cũng nên gặp mặt nói rõ.”
Mộc Tịnh Kỳ giơ hai tay cầm lấy phong bì trắng mẹ Khưu đưa, giữa ngực dâng lên cơn sóng nhấp nhô. Cô cẩn trọng mở bao thư được niêm phong ra, lấy lá thư bên trong đọc thầm một lượt.
Cảm xúc trong Mộc Tịnh Kỳ chẳng mấy chốc trở nên rối ren, cô gấp lá thư lại nhét lại vào phong bì, tiếp đó lấy chiếc thẻ tín dụng được gửi kèm ra xem.
Sau một hồi chần chừ, Mộc Tịnh Kỳ bỏ lại chiếc thẻ vào trong bao thư. Cô nhìn qua mẹ Khưu, chủ động mở lời: “Con ra ngoài một lát, chuyện này nếu cần con sẽ tự nói với Ninh.”
Mẹ Khưu không xen vào quá sâu, bà gật đầu hiểu ý, Mộc Tịnh Kỳ nhanh chóng đứng dậy về phòng thay quần áo.
Theo như địa chỉ ghi trong thư, Mộc Tịnh Kỳ tự tìm đến tận nơi. Cô đứng trước cổng, giương mắt nhìn ngôi biệt thự sang trọng, cảm giác lại nhẹ nhõm đến kỳ lạ.
Mẹ Mộc tái hôn, gả cho một người đàn ông tốt, có chốn yên bình để nương tựa, đây là hạnh phúc thuộc về bà. Mộc Tịnh Kỳ hiểu được nỗi khổ khi bà còn chung sống với cha Mộc. Cô chưa từng trách bà bỏ rơi mình, cho nên tận mắt thấy bà có cuộc sống tốt đẹp, cô cũng được vui lây.
Đứng nhìn một lúc, Mộc Tịnh Kỳ lấy phong bì trong túi tote ra, chỉ giữ lại lá thư mẹ Mộc gửi, còn lại thẻ tín dụng trong phong bì cô mang bỏ lại hộp thư phía trước biệt thự.
Mộc Tịnh Kỳ từ chối tiền sinh hoạt và đóng tiền học phí mẹ Mộc cho, vì cô có thể tự kiếm và tự trang trải cho cuộc sống. Đối với Mộc Tịnh Kỳ, đồng tiền chỉ là thứ vô tri vô giác, điều cô cần ở bà không phải là thứ ấy.
Trong thư, mẹ Mộc còn có một nguyện vọng là đưa cô đến sống cùng bà, nhưng Mộc Tịnh Kỳ chắc chắn cũng sẽ từ chối. Vì cô đã trưởng thành, cô đã tới lúc tự lập và xây dựng cuộc sống cho riêng mình.
Mộc Tịnh Kỳ mừng cho mẹ Mộc, nhưng cô không thích sống trong sự hào nhoáng mà bà đang cố mang đến cho cô. Cô thích một cuộc sống mộc mạc giản đơn, có Khưu Dĩnh Ninh và cha mẹ Khưu yêu thương, che chở cô một cách chân tình.
Trên đường về, Mộc Tịnh Kỳ đi bộ trên phố để bình ổn tâm trạng. Qua một lúc lâu, tinh thần cô dần trở nên thoải mái, vứt bỏ những gì không vui theo gió để quên đi, tranh thủ về nhà cho kịp giờ cơm tối.
Ngay khi Mộc Tịnh Kỳ mở cửa nhà bước vào, Khưu Dĩnh Ninh đã ở ghế sofa trong phòng khách phóng ào ra tra hỏi: “Em đi đâu đó?”
Mộc Tịnh Kỳ quyết định không nói cho Khưu Dĩnh Ninh nghe về chuyện mẹ Mộc, dẫu sao đó cũng là cuộc sống riêng tư của bà.
Cô mỉm cười không đáp, thay dép xong cô liền bước đến ôm chầm lấy Khưu Dĩnh Ninh, tựa đầu vào ngực anh tìm yên bình.
Vốn đang không yên vì Mộc Tịnh Kỳ ra ngoài không báo trước, Khưu Dĩnh Ninh lại bị hành động của cô chi phối tâm trí.
Khưu Dĩnh Ninh cúi đầu nhìn người con gái đang ôm mình, ánh mắt lập tức hoá thành dịu dàng. Một tay anh ôm ngang vai Mộc Tịnh Kỳ, một tay ôm đầu cô, nhẹ nhàng siết lấy.
Trong tầm mắt bắt gặp cha mẹ Khưu lén lút nấp trong bếp, người cầm máy ảnh, người cầm điện thoại hướng về mình và Khưu Dĩnh Ninh, Mộc Tịnh Kỳ bất giác mỉm cười mãn nguyện.
Thứ Mộc Tịnh Kỳ cần ở mẹ Mộc chính là hơi ấm gia đình từ người yêu thương, tuy bà không cho cô cảm nhận được điều đó, nhưng Khưu Dĩnh Ninh và cha mẹ Khưu lại có thể.