Dạo Bước Phồn Hoa

Chương 667: Nghĩ cách cứu việncủa phụ thân



Từ Tùng Nguyên dựa vào trong góc, nhìn chằm chằm đám người đến gần.

Xung quanh trong nháy mắt yên tĩnh lại.

Nếu như những kẻ này là người của Ninh Vương, trong nháy mắt sẽ dọn dẹp sạch sẽ tất cả bọn họ, nếu như là tới giúp đỡ...

Từ Tùng Nguyên kỳ vọng là người của Bùi gia.

“Đây là Cố gia sao?”

Có người kêu lên một tiếng.

Trái tim Từ Tùng Nguyên lập tức trầm xuống, Bùi gia sẽ không thể không biết Cố gia ở nơi nào, người không thường tới Cố gia mới có nghi vấn như vậy, ông nhìn Vân Thường: “Ngươi đi trước, xem xem bọn họ có phải đã thoát thân rồi không, ta... qua đó cũng không giúp được gì.”

Ông đã không nhúc nhích được nữa rồi, càng không có cách nào bảo vệ Cố lão thái thái và Hàng thị, để cho Vân Thường đi là sự lựa chọn tốt nhất.

Vân Thường lắc lắc đầu.

“Đi mau,” Từ Tùng Nguyên nói, “Dù sao đều phải chết, chỉ là chết sớm chết muộn mà thôi.” Ở đây sẽ chết, bị truy đuổi cũng là chết, ông đã không còn sự lựa chọn khác nữa rồi.

Người áo đen lạnh lùng nói: “Đại nhân lệnh cho chúng ta tốc chiến tốc thắng, đừng kéo dài thời gian nữa... mau.” Người Cố gia đã khó mà chống đỡ, bọn chúng chỉ cần tấn công thêm chút nữa, phòng vệ của Cố gia sẽ bị đánh tan

Người áo đen một lần nữa nhấc binh khí lên.

Từ Tùng Nguyên đẩy Vân Thường ra, “Quốc Công gia để ngươi lại, chính là muốn ngươi phối hợp với Cố gia, sao ngươi lại hành động theo cảm tính.”

Từ đại nhân cũng mạo hiểm chính mình luôn rồi, Vân Thường cắn răng không nói gì nữa, khom người hành lễ rồi từ từ lui xuống.

Người áo đen bắt đầu tấn công lần nữa.

Lực đạo mạnh mẽ đập vào mặt, Từ Tùng Nguyên nhấc kiếm lên ngăn cản.

“Xoẹt” một tiếng, gan bàn tay lại lần nữa bị đánh rách, máu tươi ấm nóng toé ra, cảm giác đau đớn dữ dội khiến cho Từ Tùng Nguyên không khỏi run rẩy, ngay sau đó ông cảm thấy dưới nách khẽ lạnh, đau đớn khó chịu lập tức truyền tới, ông biết nhất định mình đã trúng một kiếm rồi.

Nhưng ông không quan tâm những thứ này, đối với ông mà nói, cho dù đứng ở đây thêm một cái chớp mắt cũng tốt.

“Hừ.”

Tiếng cười lạnh truyền tới, lưỡi đao đáng sợ lại một lần nữa tiếp cận ông, ông theo bản năng giơ tay ra cầm lấy mũi đao. Sức mạnh to lớn chống cả người Từ Tùng Nguyên ở trên tường, cổ họng Từ Tùng Nguyên ngọt ngọt, máu tươi từ trong miệng xông ra, ngay sau đó ông cảm thấy đầu óc đều choáng váng.

“Người đều ở đây.”

Cây đuốc cuối cùng chiếu sáng tất cả xung quanh, cũng chiếu rõ gương mặt Từ Tùng Nguyên, trên khuôn mặt vốn nhã nhặn của Từ Tùng Nguyên dính đầy máu tươi, trên người không biết bao nhiêu chỗ bị thương, máu tươi theo áo dài chảy xuống đất, nhìn rất đáng sợ.

Người áo đen theo cây đuốc nhìn qua, chỉ thấy người tới mặc y phục bách tính bình thường, người dẫn đầu còn mất một cánh tay, mấy người phía sau hắn đều xách vũ khí nhuốm máu.

Người áo đen nhíu mày, những kẻ này từ đâu tới, muốn làm gì? Hắn vừa định mở miệng hỏi, người cầm đuốc bỗng nhiên há miệng, phun ra một luồng hơi nước, cây đuốc hắn cầm “phừng” một cái bốc cháy mãnh liệt, phát ra ánh sáng chói mắt.

Người áo đen híp mắt lại theo bản năng, bọn chúng còn chưa rõ rốt cuộc xảy ra chuyện gì, một trận tiếng xé gió truyền tới, mười mấy mũi tên đã bắn đến trước mắt, người áo đen muốn tránh cũng đã không kịp, chỉ có thể nhìn mũi tên cắm vào thân thể, ba bốn người bị bắn trúng chỗ hiểm lần lượt ngã xuống đất.

“Muốn chết à.” Người áo đen cầm đầu lập tức bị chọc giận, hắn buông Từ Tùng Nguyên ra, vung vũ khí trong tay chém về phía người cầm đuốc.

Những người áo đen còn lại cũng xông lên.

“Tới đi.” Những người đó lớn tiếng kêu lên, lui về phía sau hai bước, ngay sau đó cây đuốc lắc lư, mấy người đổi vị trí trước sau, yên lặng chờ người áo đen kia đến gần.

Thấy đao của người áo đen đến trước mắt, một cây thương dài như linh xà đâm ra, người áo đen phía trước lập tức rối loạn bước chân.

Đây là quân trận.

Người áo đen không khỏi kinh ngạc, chẳng lẽ là binh mã của triều đình đến rồi? Nhưng vì sao những người này không mặc nhung phục.

“Người Cố gia mau đi đi,” Người cầm đuốc hô lớn, “Ở đây có chúng ta rồi.”

Những người đó nhân lúc người áo đen đang hỗn loạn, nhanh chóng thay đổi vị trí, thay thế hạ nhân Cố gia chặn cửa vào nội viện.

Những người đó hành động không nhanh, có vài người thậm chí đi còn khập khiễng, nhưng bọn họ hành động rất có kết cấu.

Trong lòng người áo đen dẫn đầu chợt nảy lên một cái, lập tức hiểu ra: “Các ngươi là thương binh.” Những người này nhất định là thương binh ở Dưỡng Tế Viện.

Thương binh nhổ nước bọt: “Coi như các ngươi có kiến thức, lúc ông đây đánh trận, các ngươi vẫn còn đang mặc quần thủng đít đấy!”

“Không phải là người của tam môn sao? Đời này đều bị đuổi khỏi kinh thành, đừng có dương dương đắc ý, lên chiến trường rồi nhất định sẽ tè ra quần.”

Các thương binh lớn tiếng cười, sắc mặt người áo đen lập tức trở nên xanh mét, vung đao tới tấp chém qua thương binh.

Một thương binh trong đó phân phó người Cố gia: “Mau dẫn người rời đi đi, mau lên!”

“Các ngươi,” Từ Tùng Nguyên không khỏi nói, “Các ngươi là...”

Thương binh nói: “Nơi này chúng ta có thể ứng phó, mọi người rời đi trước đi, nhớ là đừng đi cửa đông, phải đi nam thành, đừng hỏi nguyên nhân, là... Tiêu Ấp nói cho chúng ta.”

Từ Tùng Nguyên biết Tiêu Ấp.

Nhưng Tiêu Ấp đã đi theo Lang Hoa đến Quảng Nam rồi, sao lại đột nhiên xuất hiện ở trong kinh, chẳng lẽ bọn họ đã trở lại rồi?

Vậy thì quá tốt rồi.

Nghĩ tới đây, Từ Tùng Nguyên không khỏi thở phào một cái, buông lỏng một chút như vậy, nhưng lại cảm thấy đi đứng như nhũn ra, lảo đảo suýt ngã xuống, cũng may được hạ nhân Cố gia đỡ lấy cánh tay: “Từ lão gia, chúng ta ra phía sau xem vết thương cho ngài đã!”

Từ Tùng Nguyên không cự tuyệt, một người đến đứng cũng không vững, ở lại ngược lại sẽ liên luỵ người khác.

Sau một trận lắc lư, vết thương trên người càng đau đớn, Từ Tùng Nguyên không nén nổi ngất xỉu.

“Lão gia, lão gia...”

Không biết qua bao lâu, Từ Tùng Nguyên mơ mơ màng màng mở mắt ra, thấy mặt Hàng thị đầy vẻ hốt hoảng.

Nước mắt Hàng thị không ngừng chảy xuống: “Lão gia, người thế nào rồi.”

Từ Tùng Nguyên muốn an ủi Hàng thị, nhưng nhớ tới những lời của thương binh kia: “Việc không thể chậm trễ... chúng ta... mau... mau đến nam thành...”

“Lão gia, người bị thương ở những đâu?” Hàng thị vừa hỏi vừa tìm vết thương trên người Từ Tùng Nguyên.

Từ Tùng Nguyên chỉ cảm thấy cả người không chỗ nào không đau, tay chân giống như bị ngâm nước đá, tê tê lại lạnh buốt: “Không sao... ta không sao... mau đi thôi, đừng kéo dài thời gian.”

Từ Tùng Nguyên được đưa lên xe ngựa, thương binh dùng vải đơn giản băng lấy vết thương dưới nách Từ Tùng Nguyên: “Bên ngoài hỗn loạn khắp nơi, mọi người phải cẩn thận.”

Hàng thị gật gật đầu.

“Lúc này tuyệt đối không được ngủ,” Cố lão thái thái ân cần dùng khăn tay lau lau vết máu trên mặt Từ Tùng Nguyên: “Chắc Lang Hoa sắp về rồi, nó nhất định sẽ chữa khỏi vết thương trên người con. Đứa nhỏ này không dễ dàng gì mới tìm được phụ thân, mẫu thân, các con đều phải yên ổn.”

Từ Tùng Nguyên nghe mà ấm áp trong lòng, đúng vậy, ông còn phải chờ Lang Hoa và Khải Chi trở lại, một nhà đoàn tụ.

Xe ngựa bắt đầu đi về phía trước, mới vừa ra khỏi ngõ, đã nghe có người nói: “Có phải là Cố lão thái thái không...”

Là giọng của Bùi Tư Thông.

Từ Tùng Nguyên lập tức nhìn qua, rèm vén lên, Bùi Tư Thông thò mặt tiến vào.

TruyenFull.com đổi tên miền thành TruyenFull.tv