“Đừng gấp,” Cố lão thái thái nói, “Có chiến sự rồi có người muốn trốn là rất bình thường, chúng ta lại không phải là chưa từng trải qua chuyện như vậy.”
Quản sự đáp một tiếng: “Vâng.”
Cố lão thái thái nhìn Từ Tùng Nguyên: “Nếu như thật sự có người tiến vào, các con đi trước, bọn chúng cũng chẳng thể làm gì một bà già như ta.”
Nhưng Từ Tùng Nguyên lại lắc đầu: “Lão thái thái nghe con đi, những chuyện này cứ giao cho con,” Nói rồi nhìn Hàng thị, “Bà dìu lão thái thái đến hậu viện tìm một chỗ nấp, nhân thủ của chúng ta đủ nhiều, bình thường sẽ không để cho người vào nhà, nếu như thật sự không phòng giữ được, ta sẽ cho hạ nhân bảo vệ mọi người chạy trốn. Để đề phòng, mọi người hãy thay y phục trên người đi, chắc hẳn những kẻ đó cũng không biết diện mạo của mọi người, đến lúc đó mọi người trà trộn với bách tính trong thành, bọn chúng cũng không làm được gì cả.”
Hàng thị gật đầu, lập tức tiến lên đỡ Cố lão thái thái: “Lão thái thái, nơi này cứ giao cho lão gia đi, chúng ta là nữ quyến không thể làm được những chuyện này.”
Cố lão thái thái thấy vẻ mặt kiên định của Từ Tùng Nguyên, cũng không phản bác nữa, nhìn ma ma quản sự bên cạnh: “Cầm cho chúng ta hai bộ y phục đến đây.”
Cố lão thái thái và Hàng thị thay y phục xong để người bảo vệ đi về phía sau viện, tới cửa nguyệt lượng, Hàng thị không kiềm nổi kéo lấy Từ Tùng Nguyên: “Lão gia, người phải cẩn thận nhé.”
Từ Tùng Nguyên nắm chặt ngón tay Hàng thị: “Nhớ lấy, bất kể xảy ra chuyện gì, lúc kêu mọi người chạy, mọi người không được do dự lập tức ra khỏi cửa, phải đi về phía đông thành, Bùi gia ở bên đó, nói không chừng nửa đường sẽ gặp người Bùi gia. Đến khi nguy hiểm qua đi rồi, chúng ta sẽ tụ tập lại.”
Mũi Hàng thị cay cay, thấy Từ Tùng Nguyên dẫn người đi về trước viện, trái tim bà co chặt lại, nhưng trước mắt không phải là lúc để yếu đuối, bà lại đỡ Cố lão thái thái lên: “Lão thái thái, trong nhà còn mấy cái cửa, người nói cho con nghe xem.”
Từ Tùng Nguyên dẫn người đứng ở trong viện, nghe bên ngoài truyền tới tiếng kêu gào, mặc dù sắc mặt ông trầm ổn, nhưng trái tim vẫn đang co chặt lại.
Ông vừa rồi đến nha môn hỏi thăm tin tức, đã biết ngọn nguồn.
Ninh Vương chưa chết, hắn nói dối Bùi Khởi Đường tạo phản, tập kết nhân mã vào kinh “bình phản”, thật ra thì muốn hành thích vua, leo lên Hoàng vị.
Cũng may Hoàng thượng chưa bị Vương Đàn bắt, nếu không bây giờ kinh thành đã thành thiên hạ của Ninh Vương rồi, bọn họ sẽ không có nửa phần thắng. Nhưng cho dù như vậy, Ninh Vương cũng sẽ nghĩ đủ cách để tranh giành.
Trừ đối phó với Hoàng đế ra, Bùi gia, Cố gia đều là cái gai trong mắt Ninh Vương, Ninh Vương nhất định sẽ phái người đối phó với Bùi gia và Cố gia. Nếu như bắt được “bè cánh phản bội” là Ninh Vương có thể tấu lên, lợi dụng chuyện này đầu độc lòng người, chuyện này sẽ bất lợi lớn với Bùi Khởi Đường và Lang Hoa.
Cho nên ông nhất định phải phòng thủ Cố gia.
“Kẻ nào.” Bên tường bỗng nhiên có người kêu một tiếng, trong lòng Từ Tùng Nguyên rét lạnh.
Chớp mắt một cái, đầu tường đột nhiên xuất hiện mười mấy người tay cầm vũ khí, bọn chúng một thân trang phục, động tác lưu loát, mũi đao xoay một cái liền chém về phía giạ nhân Cố gia.
Gia nhân vừa mới giơ gậy trong tay lên, cả người đã ngã trong vũng máu.
Đây không phải là trộm cướp, mục đích của bọn chúng cũng rất rõ ràng, chính là muốn tới bắt người Cố gia, ai ngăn cản ở trước mặt bọn chúng, thì đều phải chết.
“Đại nhân,” Vân Thường nói, “Những kẻ này là quan binh.” Hắn ở bên cạnh Quốc Công gia lâu như vậy, mỗi ngày đều phải tiếp xúc với quan binh, cho dù quan binh có cải trang, hắn cũng có thể nhận ra ngay.
Từ Tùng Nguyên gật gật đầu: “Bọn chúng là người của Ninh Vương.”
Không khí đầy mùi máu tanh, trong tay quan binh có đao sắc và cung tên, có thể dễ dàng đoạt tính mạng người, trong tay hộ viện Cố gia chỉ là gậy gộc.
Chuyện đến nước này không có cách nào khác, bọn họ không thể lùi bước.
Từ Tùng Nguyên phân phó Vân Thường: “Nhất định phải phòng thủ được cửa lớn nội viện.”
Đã đến lúc phải liều mạng rồi.
...
Vương Đàn mím môi đứng ở trên tường thành, một nhóm người tấn công hoàng cung, một nhóm người đối phó Bùi gia và Cố gia, đây là ý của Ninh Vương.
Cấm vệ trong kinh mặc dù đã điều đi không ít, nhưng những nhân thủ còn lại đủ để cho bọn họ phải ứng phó, nhất là ông ta lần đầu không thành, cho Hoàng đế cơ hội tạm nghỉ. Giờ muốn thay đổi cục diện, ông ta chỉ có thể trông mong viện quân sớm đến kinh thành.
“Đại nhân, nhân thủ của chúng ta không đủ, trước đến Bùi gia hay là Cố gia.”
Vương Đàn cau mày: “Đến Cố gia.”
Bùi gia từng là võ tướng lại là đại tộc, trong nhà lắm đàn ông, nhất thời sợ rằng không gặm nổi, Cố gia thì khác. Ông ta đã sớm nghe ngóng được, chỉ có một Cố lão thái thái trông nom cửa nhà, hơn nữa Cố Lang Hoa lại vô cùng để ý tổ mẫu này của nàng ta, nếu như có thể bắt được Cố lão thái thái là có thể dùng bà ta làm mồi câu, đi đối phó Cố Lang Hoa.
“Phải nhanh,” Vương Đàn nói, “Nội trong một tiếng phải bắt được, lỡ nhân mã của triều đình đánh đến đây, chúng ta phải tạm thời lui ra ngoài.”
Thuộc hạ đáp một tiếng, dẫn người biến mất ở trong bóng tối.
...
Tay cầm kiếm của Từ Tùng Nguyên đang không ngừng run rẩy, không phải là bởi vì sợ hãi, mà là bởi vì mất quá nhiều sức lực, thân thể đã không nghe theo sai bảo nữa.
Ông bắt đầu hối hận thường ngày chỉ làm bạn với sách vở, không luyện quyền thuật.
Có điều, suy nghĩ như vậy lại khiến cho ông yên tâm, bởi vì cũng may con trai con gái của ông không giống như ông, chỉ biết vùi đầu học hành cực khổ. Hai tai không nghe chuyện ngoài cửa sổ, chỉ một lòng đọc thánh hiền.
Ông bị dạy đến quá mức bảo thủ rồi, Đại Tề bây giờ cũng không phải là lúc hưng thịnh như trước đây, cũng cần người có võ thuật hơn.
Ông để cho Khải Chi đi theo Lang Hoa là đúng, tương lai bọn chúng sẽ mạnh mẽ hơn ông.
Trên mặt Từ Tùng Nguyên lộ ra một nụ cười.
Thật ra thì như vậy đã đủ rồi, ông nên cảm thấy vui vẻ yên tâm.
Cố gia là ân nhân của Từ gia, nếu như không có Cố gia dạy dỗ Lang Hoa, còn không biết hôm nay là cái cục diện gì. Cho nên, dù ông chết ở chỗ này, cũng có thể nhắm mắt rồi, bởi vì ít nhất ông đã làm chuyện đáng giá.
“Từ lão gia,” Vân Thường nói, “Ngài cũng đi vào trong nội viện đi! Nơi này có ta rồi, mọi người mau rời đi đi.”
“Không cần nói thêm nữa,” Từ Tùng Nguyên nói, “Việc ta có thể làm mặc dù không nhiều, nhưng cũng có thể thêm một đôi tay.”
Vân Thường rất khâm phục Từ Tùng Nguyên, ở trong lòng hắn những quan lại này nhìn thấy đổ máu sẽ bị doạ sợ run lẩy bẩy, Từ Tùng Nguyên lại có thể đứng ở đây, thật là không dễ.
Vân Thường nói: “Bọn chúng không có ý rút lui.”
Từ Tùng Nguyên cười một tiếng: “Bọn chúng muốn bắt lão thái thái để đối phó với Lang Hoa, đây là chuyện tốt.”
Vân Thường không khỏi ngẩn người, Từ đại nhân có phải là ngốc rồi không: “Sao lại là chuyện tốt chứ?”
Từ Tùng Nguyên nói: “Điều này chứng minh Lang Hoa vẫn bình yên vô sự, nếu không bọn chúng cần gì phải khổ tâm như vậy.” Chỉ cần bọn họ đều bình an, đối với ông mà nói đã không có gì đáng sợ nữa rồi.
Từ Tùng Nguyên xé trường bào ra, quấn chặt tay với chuôi kiếm, cũng tránh cho gan bàn tay bị chảy máu, ánh mắt ông phát sáng trong bóng tối, nhìn người áo đen nhào tới, giơ tay đâm lưỡi đao qua.
Nhưng mà, càng ngày càng nhiều người áo đen, vẫn là ép mọi người Cố gia lui đến trước cửa nguyệt lượng của nội viện.
Từ Tùng Nguyên cảm thấy sức lực từng chút từng chút rút ra khỏi cơ thể, ông yếu ớt thở gấp, có lẽ rất nhanh ông sẽ chết ở dưới đao của những kẻ phản tặc đó.
Mắt thấy người áo đen xông đến.
Cách đó không xa bỗng nhiên truyền tới tiếng huyên náo: “Đang ở bên trong... Mau... Tất cả đi vào...”