Bùi Tư Thông tóc tai lộn xộn, trên mặt đầy vết bẩn, hiển nhiên vừa rồi cũng trải qua một trận ác chiến.
Thấy Từ Tùng Nguyên, mặt Bùi Tư Thông liền biến sắc: “Đây là…” Từ Tùng Nguyên hiển nhiên bị trọng thương rồi.
Giọng Hàng thị khàn khàn nói: “Lão gia vì ngăn người của Ninh Vương cho chúng ta… cho nên… mới bị thương, may mà có thương binh của Dưỡng Tế Viện tới giúp đỡ… chúng ta mới thoát ra được.”
Lúc như thế này, thương binh lại có thể giơ tay cứu giúp...
Trong lòng Bùi Tư Thông không khỏi xúc động, lập tức phân phó người: “Mau vào đi, giúp thương binh cùng đối phó với bè lũ phản loạn.”
Sắp xếp xong xuôi, Bùi Tư Thông lên xe ngựa, quan tâm kiểm tra thương thế của Từ Tùng Nguyên.
Tay chân Từ Tùng Nguyên lạnh như băng, máu tươi đã sớm ngấm ra áo dài, mặc dù dùng vải băng lại rồi, nhưng cũng không cầm được máu, nhìn những vết thương này, sắc mặt Bùi Tư Thông trở nên đông cứng, muốn nói nhưng lại phát hiện Từ Tùng Nguyên lắc lắc đầu.
Bùi Tư Thông đau buồn trong lòng, Từ Tùng Nguyên không muốn khiến cho Cố lão thái thái và Hàng thị lo lắng.
Bọn họ phải lập tức đến một nơi tương đối yên tĩnh, để lang trung xử lý vết thương cho Từ Tùng Nguyên, nghĩ tới đây, ông cắt vạt áo ra, quấn một vòng trên vết thương dưới nách Từ Tùng Nguyên.
Hàng thị vội nói: “Lão gia nhà chúng ta thế nào rồi? Có đáng ngại không.”
Bùi Tư Thông bây giờ mới phát hiện, ông căn bản không nói dối được: “Trước mắt quan trọng nhất là tìm được chỗ dừng chân đã.”
“Những thương binh kia kêu chúng ta đi nam thành,” Cố lão thái thái nói, “Ông thân gia có nhận được tin tức không?”
Bùi Tư Thông nói: “Có thể chúng ta ra ngoài vội, cho nên… có điều nếu thương binh đã nói như vậy, trước mắt cũng không có lựa chọn tốt hơn, cứ đi thử xem.”
Hy vọng bên nam thành thật sự có chuẩn bị, cho dù là như vậy chỉ e Từ Tùng Nguyên cũng khó bảo toàn tính mạng, cả người Bùi Tư Thông giống như là bị đá đè lên.
Ông phải ăn nói thế nào với Lang Hoa, rõ ràng ông nên chăm sóc cho Cố gia.
...
Ngoài kinh thành, Nhan Tông thoải mái ngồi trên lưng ngựa, mặc dù trên chân mang guốc mộc, trên lưng ngựa không có yên nhưng ông ta vẫn ngồi rất tự tại: “Nếu như Tam muội nhìn thấy những thứ này, không biết trong lòng sẽ nghĩ như thế nào.”
Nhan Tông cười nhạt một tiếng, thuộc hạ bên cạnh lập tức nói: “Ngài hy vọng ai thắng?”
Nhan Tông từ từ mở cây quạt trong tay ra, trên mặt quạt là một bài thơ: Trùng thiềm phi tuấn, lệ thái hoành không, phồn hoa tráng quan đô thành. Vân mẫu bình khai bát diện, nhân tại thanh minh. Bằng lan thụy yên thâm xử, vọng hoàng cư, dao thức bồng doanh.
Từ khi ông ta nhìn thấy bài thơ này, thì luôn muốn tới đô thành Đại Tề, nhìn tận mắt kinh đô sầm uất này.
Hôm nay, ông ta cũng coi như nhìn thấy rồi.
“Không muốn ai thắng cả, đánh càng vui vẻ càng tốt, càng chậm càng tốt, càng loạn càng tốt.” Cho đến khi quốc lực Đại Tề bị kiệt quệ, giống như Liêu quốc vậy.
“Các ngươi phải nhìn cho thật kỹ, chúng ta đừng gây ra chuyện gì, sớm muộn cũng sẽ bị người lợi dụng.”
Thuộc hạ lập tức nói: “Người Tề trước nay xảo trá, kiêu căng, chúng ta đương nhiên không như thế.”
Nhan Tông lắc lắc đầu: “Bất kỳ chuyện cũng có thể xảy ra, có điều bây giờ là lúc chúng ta xem trận chiến. Nếu như Hoàng đế Đại Tề bằng lòng, nói cho hắn biết chúng ta sẽ giúp đỡ hắn lắng lại chiến loạn.” Nếu như Ninh Vương và Hoàng đế chênh lệch quá nhiều, như vậy cũng không thú vị, ông ta không thể để cho bất kỳ ai được lợi.
Bất kể là Hoàng đế hay là Ninh Vương, hoặc là Bùi Khởi Đường ở Quảng Nam xa xôi.
Thuộc hạ đáp một tiếng.
...
Người của Thị Vệ Ti đang ra sức mở ra một con đường máu, bảo vệ Hoàng đế đến cửa cung, mặt bọn họ vẫn còn hốt hoảng, huynh đệ thường ngày ngủ cùng nhau, vui vẻ cùng nhau, đột nhiên biến thành kẻ địch, mặt đối mặt đao thật thương thật mà đấu với nhau, cho đến khi giết chết đối phương vẫn không hề bình tĩnh lại được.
Thật sự xảy ra rồi.
Trong chớp mắt, tất cả mọi người đều loạn lên.
Cửa cung không dễ gì mới mở ra, xe ngựa khẩn cấp phi vào.
Bước đầu tiên coi như đã làm xong, Triệu Liêu thở phào nhẹ nhõm.
Tiếp theo chính là phòng thủ thật tốt hoàng cung, chờ đợi viện quân đến, không biết nhân mã đại đội lúc nào mới có thể trở lại kinh thành.
Hoàng đế vừa mới vào cung, còn chưa buông lỏng, ngựa đột nhiên hí một tiếng dài, toàn bộ buồng xe lắc lư.
“Hộ giá.” Tiếng kinh hô một lần nữa vang lên.
Sau đó là tiếng kêu thảm thiết của nữ tử.
Hoàng đế vén rèm xe lên, thấy nội thị và cung nhân trong tay nắm đao, xông tới, ánh mắt bọn họ đầy thù hận, giống như một con dã thú khát máu.
Trong lòng Hoàng đế hốt hoảng, lập tức buông màn xe xuống, lui về trong góc.
Ngay cả nội thị và cung nhân đều cống hiến cho Ninh Vương.
Sắc mặt Hoàng đế tái nhợt, hắn chưa từng bạc đãi những người này, tại sao bọn họ đều muốn phản hắn.
Những kẻ đó vừa bị bắt lại, nội thị lại hô lớn: “Cháy rồi, kinh thành cháy khắp nơi rồi.”
Vương Đàn không tìm được Hoàng đế, không tấn công được kinh thành, liền bắt đầu phóng hỏa khắp nơi, gây ra hỗn loạn sẽ khiến cho Thị Vệ Ti bình phản bị cản trở, Thị Vệ Ti chỉ có thể bảo vệ hoàng thành, không thể tách nhân thủ ra để ứng phó với thế lửa, bọn chúng có thể nhân cơ hội giấu nhân thủ ở kinh thành, chờ đợi viện quân đến công thành.
Những cao môn đại hộ rúc ở trong nhà kia, cuối cùng nếm được cảm giác hốt hoảng, rối rít mở cửa nhà trốn ra ngoài.
Sức gió giúp ngọn lửa không ngừng bùng lên, trước khi mặt trời mọc đã chiếu sáng cả kinh thành.
...
Xe ngựa của Cố gia vào nam thành, phu xe đang không biết phải đi hướng nào, có người đi tới kéo dây cương lại.
Phu xe nhìn qua phát hiện là Tiêu Ấp, trên mặt lập tức hiện lên vẻ kinh ngạc: “Tiêu Ấp… ngươi… sao lại ở đây.”
Bùi Tư Thông cũng vén rèm xe lên.
Thấy Tiêu Ấp ở đây, trái tim Bùi Tư Thông không hiểu sao lại yên ổn hơn rất nhiều, Lang Hoa nhất định là nửa đường nhận được tin tức hoặc là nhìn ra manh mối.
“Tứ nãi nãi đâu?” Bùi Tư Thông hỏi, “Bọn họ thế nào rồi?”
Tiêu Ấp nói: “Tứ nãi nãi và lão gia ở trên đường gặp phải mai phục, cũng may chúng ta trước đó nhận được tin tức liên quan tới Ninh Vương, đã có chuẩn bị trước…”
Tiêu Ấp còn chưa nói hết, đã bị Bùi Tư Thông ngắt lời: “Có lang trung không... Từ lão gia bị thương.”
Vẻ mặt Bùi Tư Thông nghiêm túc, trong lòng Tiêu Ấp “lộp bộp” một cái, hắn vào thành trước, Đại tiểu thư còn ở phía sau...
“Nhanh đi đón Đại tiểu thư,” Tiêu Ấp theo bản năng phân phó, “Nhanh đến cổng thành đợi, Đại tiểu thư hẳn sẽ rất nhanh đến đây.”
...
Lúc Ngô Đồng nhìn thấy Lang Hoa, lòng đầy áy náy, nếu như hắn có thể sớm ra khỏi thành tìm được Tứ nãi nãi, Tứ nãi nãi cũng không đến nỗi như thế này. May mà người Ninh Vương phái ra không làm thương tổn gì đến Tứ nãi nãi, nếu không hắn không biết ăn nói thế nào với thiếu gia.
Lang Hoa không dám trì hoãn trực tiếp vào thành, trong thành là tình hình gì, tổ mẫu vẫn ổn chứ? Bùi gia như thế nào, Từ Tùng Nguyên và Hàng thị có thể ứng phó được hay không.
Cũng không biết Tiêu Ấp có thể đưa tin tức qua hay không, kêu tổ mẫu và Bùi gia đến viện ở nam thành.
“Lão gia, Đại tiểu thư,” Tiêu Ấp thấy Cố Thế Hoành và Lang Hoa lập tức tới đón, “Đại tiểu thư, người… mau… mau đi xem cho Từ lão gia đi. Từ lão gia bị thương rất nặng, lang trung mời tới không dám động thủ…”