Mặc dù Bùi Khởi Đường sớm có chuẩn bị, nghe đến chỗ này vẫn ngẩn cả người
Lang Hoa là người sống lại?
Điều này sao có thể?
Chấn động to lớn khiến cho đầu óc hắn trống rỗng, nhưng gần như lập tức liền phục hồi tinh thần lại.
Hắn nghĩ tới Trấn Giang, nghĩ tới Tây Hạ, những chuyện này Lang Hoa vốn đều biết trước?
Vậy thì ở cái đời đó của nàng tất cả như thế nào? Hắn vẫn là hắn sao?
Có phải bọn họ vẫn gặp nhau hay không, biểu hiện luôn chống cự đó của nàng, có phải là hắn đã làm sai điều gì rồi không.
Bùi Khởi Đường có rất nhiều vấn đề muốn nói ra khỏi miệng nhưng hắn vẫn đè nén sự kích động trong lòng.
Lang Hoa không dễ gì mới nói ra miệng, hắn không thể gấp gáp tra hỏi, mà là phải làm một người lắng nghe, lẳng lặng nghe Lang Hoa nói chuyện, không nên bỏ qua chữ nào của nàng.
Đây là bí mật của nàng, ở trong phạm vi có thể tiếp nhận được trong lòng nàng, có thể nói bao nhiêu thì nói bấy nhiêu.
Hắn sẽ không cưỡng ép, cũng sẽ không nghi ngờ, cho dù là trong lòng cuồn cuộn nổi lên ngất trời, hắn cũng phải nhịn xuống, không muốn cho nàng chút áp lực và không vui nào.
Bầu không khí trong phòng yên tĩnh, vẻ mặt nguyện ý lắng nghe của Bùi Khởi Đường đã khích lệ Lang Hoa.
Lang Hoa nói tiếp: “Nhưng ta biết cũng không quá nhiều, bởi vì... kiếp trước ta là một người mù, rất ít đi ra khỏi phòng nói chuyện với người khác.”
Mặc dù đã chuẩn bị tiếp nhận tất cả, nghe lời này mặt Bùi Khởi Đường vẫn tái nhợt, huyết dịch cả người dường như rút hết ra khỏi người hắn.
“Tại sao là người mù?”
Ánh mắt Bùi Khởi Đường rơi vào cặp mắt trong suốt kia của Lang Hoa, kiếp trước nàng không có đôi mắt này, vậy nàng làm sao mà nhìn thế sự, làm sao mà tránh được thị phi, làm sao mà sống, làm sao nhìn thấy tất cả cõi đời tươi đẹp này?
Trái tim hắn lập tức đau đớn.
Lang Hoa nói: “Huynh hẳn nghe nói rồi, ta từng bị đậu mùa... kiếp trước ta biến thành người mù chính là vào lúc đó.”
Bùi Khởi Đường nhớ lại những lời đồn đại liên quan tới Hứa thị và Vương gia kia. Vương gia vì ngầm chiếm đoạt tiền của của Cố gia, xúi giục ni cô giả chọc mù mắt Lang Hoa.
Hắn suy đoán ý tứ trong lời nói của Lang Hoa, nếu như đời này... Lang Hoa không kịp thời tỉnh lại, rất có thể giống như trước đây, biến thành người mù.
Như vậy sự khác biệt giữa hai đời của Lang Hoa, chính là bắt đầu từ đôi mắt này.
Bùi Khởi Đường lập tức toát mồ hôi lạnh đầm đìa.
Nếu Lang Hoa bị mù, như vậy hắn cũng sẽ không thông qua Tiêu Ấp gặp được Lang Hoa.
Vương Nhân Trí sẽ bởi vì duyên cớ là hắn mà lục soát điền trang Cố gia, cho dù hắn không bị Vương Nhân Trí bắt, Cố gia cũng sẽ bị phụ tử Vương gia nắm lấy thóp. Sức khoẻ Cố lão thái thái vốn không tốt, nào có thể ứng phó được chuyện như vậy, sẽ từ đó bệnh không dậy nổi, Cố gia rơi vào trong tay Hứa thị.
Hứa thị lấy tư cách là mẹ đẻ của Lang Hoa, từ đó về sau sẽ an bài tất cả của Lang Hoa.
Vậy sẽ thành thế nào? Lang Hoa chắc chắn phải gả vào Lục gia.
Cẩn thận suy nghĩ lại một chút trước đây Lang Hoa căm hận Lục gia, lại khoan dung với Lục Anh... câu trả lời rất rõ ràng.
Hắn mặc dù nghĩ tới, giữa Lang Hoa và Lục Anh nhất định sẽ có liên quan rất sâu, nhưng lúc lấy được câu trả lời, cả người hắn lại bốc lên lửa giận rào rạt.
Trong lòng hắn tràn đầy sát ý.
Nhưng hắn áp chế lại, hắn không muốn doạ Lang Hoa, càng không muốn để cho Lang Hoa tiếp nhận và gánh vác cơn giận của hắn. Chỉ có tất cả mọi chuyện qua đi yên tĩnh lại, nàng mới có thể quên hết, không còn bị chuyện của kiếp trước chi phối nữa.
Lang Hoa nhìn vẻ mặt Bùi Khởi Đường biến hóa, tất cả suy nghĩ của hắn hiện ra rõ ràng ở trước mặt nàng.
“Huynh nghĩ không sai, kiếp trước dưới sự an bài của Hứa thị ta gả vào Lục gia, trở thành thê tử của Lục Anh,” Lang Hoa nói tới chỗ này lại lạnh nhạt nói, “Lục Anh địa vị cực cao, chính kiến bất đồng với huynh, là đối thủ của nhau, tất cả chuyện liên quan tới huynh, ta đều nghe được từ chỗ Lục Anh.”
Đối với nàng mà nói, kiếp trước Bùi Khởi Đường chính là tên gian nịnh.
Hơn nữa, kiếp trước cái chết của nàng cũng có liên quan với Bùi Khởi Đường.
Nàng vĩnh viễn cũng không biết, chân tướng rốt cuộc là cái gì, nhưng có thể khẳng định là, nàng là vật hy sinh của sự tranh đấu giữa Lục Anh và Bùi Khởi Đường.
Bùi Khởi Đường giống như cây cung kéo căng ra, cả người căng lên.
Lang Hoa nhấp một ngụm trà: “Cho nên có thể huynh sẽ cảm thấy kỳ quái, tại sao Lục gia và Cố gia đến mức như vậy, ta lại còn suy nghĩ gả cho Lục Anh, tại sao ta sẽ khoan dung đối với Lục Anh như vậy, bởi vì đó đều là kiếp trước... Mười mấy năm phu thê tạo thành thói quen. Cho dù là Lục gia có hành vi như vậy, ta cũng từng nghĩ dẫu sao Lục Anh không giống với bọn họ... Kiếp trước Lục Anh rất che chở cho ta, là người đối với ta tốt nhất.”
Tay Bùi Khởi Đường khẽ run, hắn cho tới bây giờ chưa từng hỗn loạn, khẩn trương đến không thể tự kiềm chế như vậ. Hắn áp chế ưu tư của mình, ngẩng đầu lên, nhìn về phía Lang Hoa: “Nhưng mà, nàng lựa chọn rồi.”
“Nàng lựa chọn không gả cho hắn.”
Giọng nói của Bùi Khởi Đường giống như nhẹ nhàng gảy dây đàn, hắn có thể khống chế sắc mặt của hắn, nhưng không cách nào không thở, sự run rẩy kia ẩn nấp ở trong hơi thở hổn hển của hắn.
Lang Hoa chưa từng nghĩ sẽ nói bí mật cho người khác biết, lại càng chưa từng dự liệu khi nói mấy cái này cho một người ngoài nghe, hắn sẽ không nghi ngờ sẽ không cười nhạo, mà là tức giận và đau lòng như vậy.
Trên mặt Lang Hoa là vẻ kiên định: “Đúng, ta lựa chọn rồi. Ta hiểu rõ rồi, bởi vì có lẽ ta đã có nghi kỵ với Lục Anh, ta không thể nào không có chút khúc mắc nào mà đi tiếp nhận hắn nữa. Hơn nữa bây giờ tất cả đều đã không giống kiếp trước, ta cũng không nên nhớ mãi những chuyện kia, là lúc nên nhìn về phía trước rồi.”
“Dựa theo phật pháp mà nói, tất cả trước đây không còn tồn tại, tồn tại chỉ là bây giờ.”
Trên mặt Bùi Khởi Đường xuất hiện vẻ mừng rỡ.
Lang Hoa khẽ cười: “Nhưng những thứ đã trải qua kia cũng không cách nào xóa đi được, ta và Lục Anh, Lục gia, ân oán của Hứa thị, đều còn ở đó,” Nói rồi nhìn về phía Bùi Khởi Đường, “Huynh hiểu ý của ta không?”
Bùi Khởi Đường đối mặt với Lang Hoa, hồi lâu thản nhiên cười: “Nàng cảm thấy ta sẽ để ý chuyện kiếp trước nàng đã gả cho Lục Anh sao?”
Ánh mắt Bùi Khởi Đường sâu thẳm: “Đừng nói là kiếp trước, cho dù là kiếp này thì đã sao? Lang Hoa, điều ta quan tâm chỉ là nàng thôi, giống như nàng nói, kiếp trước ta và Lục Anh là đối thủ, nhưng kiếp này nàng tin ta, nguyện ý giúp đỡ ta.”
“Bao nhiêu lần đối mặt với sinh tử, nàng đều đứng về phía ta,” Ánh mắt Bùi Khởi Đường sáng ngời nhìn Lang Hoa, “Hôm nay nàng nói những bí mật này với ta, ta cảm thấy đây chính là lựa chọn kiếp này của nàng.”
“Lang Hoa, kiếp trước cũng không phải là mong muốn của nàng, kiếp này, tất cả đều sẽ quay về trong tay nàng.”
Khóe mắt Lang Hoa khẽ nóng, kiếp này đã tốt hơn kiếp trước rất nhiều, ít nhất bất kể có kết quả gì, nàng cũng nắm vận mệnh của mình ở trong tay.
Mắt thấy Lang Hoa buông lỏng, Bùi Khởi Đường lại híp mắt lại.
Hắn chưa từng nghĩ qua Lang Hoa đã gả cho người khác.
Lục Anh.
Chính là cái tên Lục Anh có thể ẩn nhẫn, biết luồn lách đó.
Hai người thành thân nhiều năm như vậy, nhưng từ đầu tới cuối Lang Hoa vẫn không biết thân thế của mình, vẫn coi Hứa thị là mẹ đẻ. Lang Hoa là một người mù có lẽ dễ dàng bị Hứa thị lừa gạt, thế nhưng Lục Anh thông minh, là một người hết sức cẩn thận, Lục Anh thật sự cái gì cũng không phát hiện ra sao?
Cho nên, chỉ có một kết luận, đó chính là bọn họ liên thủ lừa dối Lang Hoa.
Nghĩ tới đây, nỗi oán hận của hắn càng khó nguôi.