Bùi Khởi Đường cúi đầu chăm chú nhìn nàng, đừng nói ánh mắt hắn nặng nề hơn bình thường, cho dù là sấm vang chớp giật, nàng cũng sẽ không sợ.
Cho nên vào giờ phút này, nàng chỉ là bị những lời này chạm đến.
Bị câu nói kia của hắn, vĩnh viễn sẽ không thể không liên quan, động đến tiếng lòng.
Nàng chỉ là nhắc tới Triệu thị và Hoàng đế, mới nói vài câu, không ngờ Bùi Khởi Đường sẽ phản ứng như vậy.
Hắn tưởng thật, nghiêm túc, trong mắt là tha thiết vô cùng nóng ruột.
Trước mắt Lang Hoa bỗng nhiên hiện ra tình hình Bùi Khởi Đường lúc từ Diêm Châu trở lại, nằm ở trên giường nhỏ sơ sài, ngủ say, bình tĩnh như vậy, an ổn như vậy, chỉ có người hoàn toàn tín nhiệm, mới có thể thản nhiên như vậy.
Mà nàng thì sao?
Chẳng phải là càng ngày càng tín nhiệm hắn sao.
Lang Hoa không khỏi đỏ mặt, vốn là đang nói chuyện đứng đắn, làm sao lại bị hắn chuyển đề tài, biến thành thế này.
Nàng không khỏi ngẩng đầu lên, cáu giận nhìn Bùi Khởi Đường: “Huynh còn muốn nghe ta nói hay không?”
“Nghe, nghe, nghe,” Khí thế vừa rồi của Bùi Khởi Đường lập tức mất sạch sẽ, đổi thành sủng ái và ôn hoà, “Ta chỉ là muốn nàng biết tâm tư của ta.”
Mặt nàng hơi ửng hồng, nhìn càng thêm động lòng người, Bùi Khởi Đường không nhịn được nghiêng người tới.
Lang Hoa nhẹ nhàng tránh né, vẻ e lệ rụt rè trong mắt càng sâu hơn, “Ngồi im đi, nếu như huynh không muốn nghe, ta sẽ đi.”
Bùi Khởi Đường lập tức ngồi yên, đưa tay cầm lấy cái hộp ghép hắn vừa lấy ra: “Nàng nói đi, ta nghe là được chứ gì.”
Nàng thật sự cảm thấy người trước mặt này càng ngày càng không đứng đắn, cả ngày không biết đang suy nghĩ cái gì.
Ngón tay thon dài của Bùi Khởi Đường cẩn thận bóc vỏ quả.
Lang Hoa mất một lúc mới chỉnh lý được suy nghĩ: “Ta nói Triệu gia và Triệu thị, Triệu thị...” Nói tới chỗ này, thứ đồ trắng nõn đã đưa tới bên miệng nàng.
Lang Hoa gần như lập tức nhớ tới giấc mơ kia, khi đó Bùi Khởi Đường đang bóc vải, Lang Hoa còn chưa quên được giấc mơ đó.
Bên tai đã nghe tiếng Bùi Khởi Đường nói: “Nếm xem, rất ngọt đó.”
“Nàng xem thịt quả trắng nõn này đi, nhất định vừa thơm vừa ngọt.”
Cái này giống như giấc mộng vậy.
Nàng gần như cho là, tất cả bây giờ đều là giấc mộng.
“Vải ở đâu ra thế?” Lúc này Lang Hoa tưởng ánh mắt mình như bị thiêu đốt, “Bây giờ là mùa đông, sao có thể có...” Ánh mắt không khỏi rơi vào cổ áo Bùi Khởi Đường, chỗ đó cài nút chặt chẽ, y phục nhìn quy củ thẳng thắn.
Nàng không khỏi thở phào nhẹ nhõm, cái này và mộng không giống nhau.
Bùi Khởi Đường bắt được vẻ lúng túng xuất hiện rồi biến mất trên mặt Lang Hoa, nàng đang suy nghĩ gì thế? Sẽ không phải là Lục Anh chứ? Hắn đã bị Lục Anh làm tổn thương hai lần.
“Đây là quả vải được giữ ở hầm hành cung,” Bùi Khởi Đường lập tức nhấn mạnh sự tồn tại của mình, “Là chuẩn bị lấy ra lúc tiệc rượu đi săn, kết quả xảy ra chuyện...”
Lang Hoa cúi đầu che giấu vẻ mất tự nhiên, giơ tay ra bưng trà, nhưng đụng phải tay Bùi Khởi Đường, nàng giống như là bị châm phải, lập tức đứng lên.
Hôm nay nàng làm sao thế? Bị hắn quấy nhiễu như vậy liền loạn.
“Huynh đi đi,” Lang Hoa nói, “Để ta yên tĩnh chút.”
Làm ầm ĩ thành như vậy, nàng còn có thể nói cái gì chứ, cho dù có nói chỉ sợ cũng sai.
Bùi Khởi Đường có chút ngẩn ra, “Vậy ta ngồi xa chút là được rồi.”
Dứt lời, hắn quy quy củ củ đứng lên ngồi ở ghế nhỏ trong góc.
Giống như là một học sinh chuẩn bị nghe dạy dỗ vậy.
Bùi Khởi Đường đứng đắn ngồi như vậy, nếu như nàng không nói chuyện nữa, ngược lại thành trong lòng nàng có quỷ, Lang Hoa mím mím môi: “Ta nói tới chỗ nào rồi?”
Bùi Khởi Đường lập tức nói: “Nàng nói Triệu thị nhất định sẽ muốn sống tiếp, nhưng Triệu gia đã thành cái bộ dáng này, toàn bộ Đại Tề đều biết những chuyện bẩn thỉu kia, tội của bà ta là không thể tha thứ, cho dù không chết cũng sẽ bị giam ở trong cung...” Giam cầm trong lãnh cung hẳn là sống không bằng chết, Triệu thị làm sao có thể làm như vậy.
Bùi Khởi Đường là một người thông minh, Lang Hoa không biết nên giải thích thế nào về phán đoán Triệu thị mang thai của nàng.
Lang Hoa có chút ngập ngừng: “Ta cũng nói không chừng, vụ án Khánh Vương gia này không giống những cái khác, phải tìm được thời cơ thích hợp, không thể cứng rắn, nếu không Hoàng thượng có thể sẽ nghi ngờ. Dù sao đã vào mùa đông, trong chớp mắt mấy tháng liền đã qua, đến lúc đó Triệu gia đã dùng hết cách rồi, Hoàng thượng cũng phải có quyết định, nếu huynh muốn đổ dầu vào lửa, cũng sẽ dễ dàng chút.”
Bùi Khởi Đường suy nghĩ hồi lâu mới gật gật đầu: “Ta biết rồi.”
Lang Hoa nói: “Huynh đi về trước đi, ta còn có kết luận mạch chứng chưa sửa xong.”
Bùi Khởi Đường gật gật xoay người đi ra ngoài.
Lang Hoa có chút kinh ngạc, cho là lần này Bùi Khởi Đường sẽ giống như trước đây nói mãi không đi, lề mề đến khi nàng cũng đi, mới cùng nàng rời khỏi.
Hiếm thấy lần này, hắn thuận theo ý nàng như vậy.
Hồi lâu Lang Hoa sửa sang lại đồ, gọi Tiêu ma ma.
Tiêu ma ma vào phòng, ánh mắt lóe lên nhìn ra ngoài.
“Làm sao thế?” Lang Hoa thấp giọng hỏi.
Tiêu ma ma nói: “Bùi Tứ gia ở bên ngoài chờ.”
Hắn chưa đi? Lang Hoa có chút kinh ngạc.
Tiêu ma ma cũng ngẩn ra: “Nô tỳ còn tưởng rằng tiểu thư có chuyện gì quan trọng, mới để cho Bùi Tứ gia ở bên ngoài... chỉ đứng như vậy cả giờ, bước cũng không bước.”
Tên ngốc này, Lang Hoa nhíu mày, đi nhanh hai bước đẩy cửa ra.
Bùi Khởi Đường quả nhiên đứng ở cách đó không xa.
Có lẽ là nghe được tiếng động, Bùi Khởi Đường nhìn qua.
Khóe miệng hắn hơi nâng lên, lộ ra nụ cười, nụ cười kia rất ấm áp, giống như ánh mặt trời xuyên thấu qua đám mây.
Trong lòng Lang Hoa rất không thoải mái.
Vừa rồi nhắc tới Triệu thị, nàng cố ý che che giấu giấu, Bùi Khởi Đường thông minh như vậy làm sao lại không nhìn ra.
Cho nên hắn dứt khoát thuận theo ý nàng, đi ra ngoài, để cho nàng không cảm thấy khó xử.
Những hành động nho nhỏ này, lại đều vì nghĩ cho nàng.
Nếu đã bị người ta phát hiện, nàng có ra sức giấu giếm nữa cũng có ý nghĩa gì.
Lang Hoa thở dài, giọng nói êm dịu rất nhiều, nhìn Bùi Khởi Đường: “Ta có lời muốn nói với huynh.”
Bùi Khởi Đường cảm thấy Lang Hoa lúc này và ngày thường không giống nhau, vẻ mặt càng thêm vững vàng, mi mắt giãn ra, tỏ ra hết sức ung dung.
Trái tim Bùi Khởi Đường đập giống như đánh trống, dường như sắp nhảy ra ngoài.
Lang Hoa sắp nói cái bí mật kia với hắn rồi, đối với hắn mà nói có thể là bước ngoặt, cũng có thể là một tai hoạ. Hắn mong mỏi nàng nói chuyện trong lòng cho hắn nghe, nhưng lại sợ chuyện kia cuối cùng sẽ trở thành khoảng cách ngăn cách giữa hai người.
Bùi Khởi Đường ngẩng đầu lên, bất luận khó khăn gì, đều nhất định sẽ có biện pháp giải quyết, hắn đều có thể đón nhận được, chỉ cần suy nghĩ điểm này, liền không có gì đáng sợ nữa.
Dù sao nàng ở nơi nào, hắn cũng sẽ theo đến nơi đó.
...
Tiêu ma ma đi ra ngoài, dựa theo phân phó của Lang Hoa, để cho Tiêu Ấp và Ngô Đồng canh ở trong sân, nhưng không thể cách quá gần.
Như vậy Lang Hoa và Bùi Khởi Đường mới có thể an tĩnh nói chuyện.
Bùi Khởi Đường ngồi xuống, Lang Hoa rót ly trà cho hắn, tỏ ý để cho hắn uống nước trước.
Đợi đến khi tâm tình của hai người đều buông lỏng, Lang Hoa mới nói: “Huynh còn nhớ ta từng nói với huynh, Hứa thị có thể là mang theo ký ức của đời trước sống lại một đời, mặc dù bà ta không thể biết trước tương lai, nhưng bà ta luôn rất rõ ràng trước đây đi qua con đường nào, trước đây đã làm chuyện gì.”
Bùi Khởi Đường gật gật đầu, trực giác của hắn loại chuyện này chỉ là chuyện cổ tích, nhưng là Lang Hoa nói ra, hắn sẽ thử suy đoán, thử tin tưởng.
Lang Hoa cụp mắt xuống: “Ta sẽ nói như vậy, là bởi vì... ta chính là như thế.”