Bây giờ Lang Hoa lại nghĩ, kiếp trước Bùi Khởi Đường sở dĩ không lật án cho Khánh Vương được nhanh như vậy, cũng không thể nhanh chóng nắm trong tay toàn bộ triều cục, hẳn là có quan hệ rất lớn với Hứa thị.
Nàng sợ là người mà Hứa thị dựa vào kia, cuối cùng sẽ phát hiện ra thân phận của Bùi Khởi Đường, nghĩ đủ cách làm hại hắn.
Giống như kiếp trước nàng bị vu oan gian díu với Bùi Khởi Đường, những thứ nguy hiểm kia có thể sẽ đột nhiên đến.
Lang Hoa ngẩng đầu lên nhìn về phía Bùi Khởi Đường: “Lúc huynh ở Trấn Giang, cha con Vương Nhân Trí và Thẩm Xương Cát trước sau mang người đi lùng bắt huynh. Theo lý mà nói huynh đã sửa lại tên, bọn chúng không biết được thân phận thực sự của huynh, cho nên ta cảm thấy Hứa thị trừ hại ta ra, còn mượn tay Hoàng Thành Ti giết chết huynh, cũng là nước cờ cuối cùng mà bà ta muốn.”
Lang Hoa nói xong lời này, trên mặt Bùi Khởi Đường giống như mây bay sương tản vậy, nụ cười không che giấu được, cũng từ từ hiện ra.
“Lang Hoa,” Bùi Khởi Đường nói, “Có thể thấy người khiến cho bọn chúng sợ hãi là nàng và ta, nếu không bọn chúng cũng sẽ không đối phó với chúng ta như vậy.”
Chúng ta, cái từ này, trong chốc lát kéo gần lại khoảng cách giữa hai người.
Nhưng tại sao vậy chứ? Tại sao phải ra tay với nàng và Bùi Khởi Đường? Cẩn thận nhớ lại, câu trả lời duy nhất có thể chính là hai người bọn họ sẽ ngăn trở nhóm người Hứa thị đạt được mục đích thực sự.
Bùi Khởi Đường muốn kéo tay Lang Hoa, nhưng lại sợ nàng giận, hôm nay nàng có thể dốc hết tâm sự với hắn đã là một bước tiến lớn rồi.
Hắn muốn từ từ tới, cuối cùng để cho nàng cam tâm tình nguyện gả cho hắn.
Ánh mắt Bùi Khởi Đường khiến cho mặt Lang Hoa đỏ lên: “Bây giờ nói chuyện đứng đắn, ta cũng là đột nhiên nghĩ đến, có thể Triệu thị mang thai vào lúc này.”
Nếu như Triệu thị mang thai, như vậy Triệu thị nhất định sẽ nghĩ đủ cách để sống tiếp.
Trong bụng có hoàng tự, Triệu thị chẳng khác nào có thêm chỗ dựa.
Bùi Khởi Đường hiểu suy nghĩ của Lang Hoa.
Nếu như có người cố ý làm loạn, nhất định sẽ không để đứa trẻ của Triệu thị được sinh ra, lỡ Triệu thị sinh con trai, triều cục sẽ lập tức thay đổi.
Thái hậu và Hoàng thượng đều sẽ tranh đứa bé này.
Lang Hoa nói: “Triệu gia đột nhiên ngã, mặc dù chủ yếu là bởi vì chúng ta bắt được Triệu Nhị, nhưng ta cảm thấy sở dĩ thuận lợi như vậy, là có người cố ý đổ thêm dầu vào lửa.”
Lang Hoa nhắc tới cái này, Bùi Khởi Đường cũng nhớ tới, trước lúc này, quả thật có người cố ý an bài người Triệu gia gặp khó khăn ở trong cung.
Lang Hoa nói: “Cho nên ta mới bảo huynh đợi đã, đừng vì vậy bị người lợi dụng, chúng ta đứng ở bên cạnh có thể thấy càng rõ ràng hơn.”
Bùi Khởi Đường không khỏi suy nghĩ.
Mỗi bước Lang Hoa sắp đặt đều là đang suy nghĩ cho hắn.
Trong lòng Bùi Khởi Đường dâng lên cảm giác ấm áp: “Ta cho người đi theo dõi lãnh cung của Triệu thị, chỉ cần bên kia có biến động nhỏ gì, chúng ta sẽ biết được ngay.”
Chuyện quan trọng nhất đã giải quyết rồi.
Bùi Khởi Đường an tĩnh ngồi một lát mới ngẩng đầu lên: “Nàng có thể nói với ta, ở kiếp trước... cuối cùng kết cục của nàng như thế nào không? Sống như thế nào, có con cái ở bên cạnh không?”
Nếu như trước mặt có một tiên tri, hắn không phải nên hỏi tương lai mình sẽ như thế nào sao?
Nhưng tại sao lại quan tâm kiếp trước nàng sống như thế nào hơn?
Lang Hoa lắc lắc đầu: “Không có, ta không có con cái, sau khi ta ra khỏi Trấn Giang tổ mẫu cũng không còn nữa, Tứ thúc, Tứ thẩm gặp khó khăn, chỉ còn lại đệ đệ Cố Chiêm Lâm nhà Tứ thúc, ta và Chiêm Lâm chỉ len lén gặp mặt lúc không có ai. Còn về Tam thúc, Tam thẩm, chẳng qua là lúc thiếu tiền đến nhà đòi chút chi phí... ta cũng không gặp được cha, càng không biết cha có chết không.”
Bùi Khởi Đường nghe, lỗ tai cứ “ong ong” lên.
Tất cả mọi người đều nói Cố Đại tiểu thư thông minh, ung dung, thời khắc mấu chốt luôn có thể trầm lòng lại, không giống nữ tử bình thường, nhưng cẩn thận suy nghĩ, tính tình này của nàng từ đâu mà có?
Là mỗi ngày mỗi đêm vùng vẫy trong bóng tối, là sau khi trùng sinh phát hiện sự lừa dối của người thân kiếp trước ở bên mình, mới từng chút mài nàng thành như thế.
“Lang Hoa,” Bùi Khởi Đường ngơ ngẩn nói: “Nàng gả cho ta đi, chúng ta nhất định sẽ sống đến bạc đầu, con cháu vây quanh.”
“Mùa đông chen ở trên chiếc giường lò nhỏ, mùa hè ở trong viện hóng mát, chúng ta sẽ có nhà của chúng ta, ta sẽ khiến cho nàng cảm thấy vui vẻ.”
“Bất kể tương lai thế sự biến hóa thế nào, nàng ở đâu, ta sẽ ở đó.”
Ánh mắt hắn sáng long lanh như những ngôi sao trên trời kia.
Nhìn Bùi Khởi Đường như vậy, Lang Hoa không khỏi ngây ngẩn, hồi lâu mới nói: “Cuộc sống không hẳn sẽ giống như huynh nghĩ đâu.” Nếu như Bùi Khởi Đường thật sự muốn thực hiện hoài bão của hắn, tương lai mấy chục năm nữa, hắn sẽ phải từ bỏ rất nhiều, đến lúc đó hắn còn có thể nói ra lời như vậy sao?
Tâm trạng của Lang Hoa có chút phức tạp, có chút hỗn loạn. Bùi Khởi Đường lại ra vẻ nhất định phải nói rõ ràng. Tuổi tác kiếp trước kiếp này của nàng cộng lại, lớn hơn hắn bây giờ nhiều, mỗi lần hắn nói ra mấy lời không giới hạn như vậy, nàng làm thế nào cũng không thể thản nhiên bước đi được.
Lang Hoa cõng hòm thuốc lên: “Không còn sớm nữa, ta phải đi về trò chuyện với tổ mẫu rồi.”
Bùi Khởi Đường cười lên, cuối cùng Lang Hoa không giống trước đây, lập tức cự tuyệt hắn. Nàng chớp mắt, lông mi giống như hai cây quạt nhỏ, khiến cho hắn ngứa ngáy trong lòng, mặc dù biết phải có chừng mực, nhưng không nhịn được đuổi theo: “Ta đưa nàng về, bên ngoài có Hoàng Thành Ti đang phá án.”
Nàng còn phải sợ Hoàng Thành Ti sao?
“Hoàng Thành Ti bây giờ cũng không phải như trước đây.”
“Nói thì nói thế thôi,” Bùi Khởi Đường nói, “Nhưng cũng khó tránh sẽ có người đục nước béo cò.”
Lang Hoa không khỏi than thở, người này nhiều lý lẽ thật, mỗi ngày vây ở bên cạnh nàng giống như con chim phỉ thuý ồn ào kia.
...
Xe ngựa của Lang Hoa rời khỏi Dưỡng Tề viện chạy băng băng về Cố gia.
Giữa Dưỡng Tề viện và Cố gia, phải đi qua hai con phố, hai bóng người chờ ở chỗ đầu phố thứ hai.
Cuối cùng nhìn thấy xe ngựa Cố gia, một người trong đó ló đầu ra, nhìn về người bên cạnh: “Ta nói với ngài không sai chứ, ngài xem xem chung quanh xe này đều là những kẻ nào?”
“Chỉ có Tiêu Ấp kia là đã sớm ở Cố gia, cái người gầy nhỏ đó...” Trình Di kéo người bên cạnh, “Ngài đừng đứng gần như vậy, sẽ bị người ta phát hiện đó.”
Từ Sĩ Nguyên bị Trình Di dọa: “Xa như vậy làm sao mà phát hiện...”
Trình Di cười lạnh: “Cái người gầy nhỏ đó là Ngô Đồng, ngày thường đều canh giữ ở bên cạnh Cố Đại tiểu thư, ngài cũng nói chuyện với Cố Đại tiểu thư rồi, nhưng đã từng gặp hắn chưa?”
Từ Sĩ Nguyên lắc lắc đầu.
Trình Di nói: “Vậy thì đúng rồi, cho nên nói, hắn có thể nhận ra được sự tồn tại của ngài, nhưng ngài không thấy được hắn.”
“Hai người này không nói, ngài nhìn xem phía sau là ai đi theo?”
Ba bách tính ăn mặc thành người bảo vệ đi sau xe ngựa.
Ba người này bước đi giống nhau, bộ dạng không qua loa đại khái, chỉ có tướng sĩ trong quân doanh mới có thể như vậy.
Từ Sĩ Nguyên nhíu mày, những người này hẳn là Cấm vệ quân, bây giờ trừ Hoàng thượng ra, người có thể sử dụng Cấm vệ quân, hẳn là Bùi Khởi Đường đang phá án.
Từ Sĩ Nguyên suy nghĩ chốc lát: “Có điều, điều này cũng không thể nói rõ cái gì, Cố Đại tiểu thư chữa bệnh cho Tào Gia, đương nhiên phải bảo vệ nàng ta chu toàn.”
Trình Di cười lạnh: “Từ đại nhân không tin lời ta thì thôi, nếu như Cố Đại tiểu thư không có gì với Bùi Khởi Đường, thiếu gia nhà ta làm sao lại rơi vào tình cảnh như vậy.”