Bạc Trạch Lăng thay đồ xong hắn mới xuống phòng khách đúng lúc bắt gặp cô đang cúi mặt đi lên lầu, hắn bước qua cô bỗng dưng quay đầu lại.
“Cô mau đi chuẩn bị đi hôm nay mẹ gọi tôi về nhà chính dùng cơm, tôi cho cô 15 phút đừng để tôi phải đợi cô.”
Bước chân của Thẩm Dược dừng lại nghe hắn nói khóe môi bất giác nở nụ cười khổ, cô mệt mỏi về phòng chuẩn bị cho dù hắn đối với cô không tốt nhưng mẹ của hắn thì khác bà ấy tuy không hay về nước mà lại rất yêu thương cô mỗi lần về đều bảo cô đến ở cùng bà ấy.
Cô và hắn về nhà chính lại phải giả vờ như rất hạnh phúc, nếu hôm nay cô không mở miệng thì hắn sẽ giải thích với bà thế nào.
15 phút sau cô thay xong quần áo Thẩm Dược mặc chiếc áo len màu đỏ ngắn cùng với chân váy dài màu trắng. Mái tóc xõa ra phía sau lưng gương mặt không trang điểm mà chỉ thoa một ít son, đơn giản như con người của cô.
Cả hai người cùng quay trở về nhà chính, suốt đoạn đường đi hắn cũng không lên tiếng nói gì nữa điều đó khiến cô cảm thấy dễ chịu hơn bình thường.
Ở nhà chính Bạc Dương Tự đã đưa bạn gái về rồi người đó là Bạch Hạ người mà anh ta nói chỉ là chơi đùa vui vẻ không phải bạn gái khi bị Bạc Trạch Lăng nhắc đến. Cho dù Bạc phu nhân không có thiện cảm với cô gái này, dáng vẻ ăn chơi của cô ta hiện rất rõ dù là con nhà gia giáo nhưng lại không chút phép tắc ăn nói cũng không biết tự lượng sức mình.
Mọi người đợi nửa tiếng sắc mặt của Bạc Dương Tự cũng trở nên khó coi, lần nào cũng phải đợi như vậy, anh ta chán ngấy cảnh phải nhượng bộ hắn khi về nhà chính, so với anh ta thì Bạc Trạch Lăng được coi trọng hơn.
Hắn cùng cô bước vào nhà chính, Thẩm Dược khoát tay hắn gương mặt vẫn như bình thường không biểu cảm nào.
Bạc phu nhân vừa nhìn thấy cô đã vội vui vẻ chào đón “Dược Dược, con sao đến trễ vậy chứ, mẹ nhớ con chết đi được.”
Cô mỉm cười vời bà, còn hắn không lên tiếng mà chỉ đưa mắt nhìn anh trai mình rồi nở nụ cười nhạt.
Bởi vì đợi quá lâu cho nên hai người vừa đến bà đã kéo vào bàn ăn, Bạc phu nhân gấp cho cô một ít thịt bò xào “Con ăn nhiều một chút, mẹ thấy con ốm đi rất nhiều.”
Thẩm Dược không muốn hắn biết cô có thể nói chuyện vì vậy mà cô chỉ hành động hết gật đầu rồi lại cười trừ.
Cuộc trò truyện của bà và cô lại vô tình để Bạch Hạ bên ngoài cuộc trò truyện, cô ta tất nhiên không cam tâm sao có thể để cô chiếm trọn hết sự ưu ái của bà ấy.
“Nhị thiếu phu nhân không nói nhiều nhỉ? Chỉ thấy im lặng gật đầu rồi thôi.” Bạch Hạ tất nhiên biết chuyện cô bị tổn thương thanh quản qua lời của Lý Ái Vân, chỉ là cô ta không ngờ lại gặp cô ở đây.
Bạc Dương Tự như đã đợi câu hỏi này rất lâu, anh ta gấp cho Bạch Hạ một miếng thịt bỏ vào bát “Em không biết à? Em dâu bị tổn thương thanh quản cho nên tạm thời không thể nói chuyện.”
Anh ta chính là muốn mẹ mình biết chuyện Thẩm Dược bị hắn ngược đãi đến mức tổn thương thanh quản, chỉ bà ấy biết mọi chuyện đều do em trai tốt của anh ta gây ra thì liệu bà ấy còn có đủ tín nhiệm với hắn không? Bà ấy không bao giờ ngờ được đứa con trai tốt của bà ấy chính là quỷ dữ giết chết mối quan hệ của cả hai nhà.
Hôn ước vốn dĩ là đứa con gái lớn, ai ngờ được lại thành của đứa con gái nhỏ, mối hôn ước là do ông bà hứa hôn để giữ vững mối quan hệ của hai nhà cho nên không thể hủy.
Bạc phu nhân nghe những gì anh ta nói thì lo lắng nhìn về phía cô đang ở bên cạnh mình.
“Thanh quản con làm sao? Tại sao lại không thể nói chuyện được.” Giọng bà mang theo sự ấm áp, gấp gáp lo lắng cho cô.
Cô lắc đầu, còn chưa biết phải làm thế nào thì Bạc Dương Tự đã lên tiếng giúp cô “Mẹ nên hỏi em trai con thì hơn.”
“Em ấy để vợ mình ngoài mưa không cho vào nhà, thành ra thanh quản bị thương, ngón tay thì gãy. Cho dù bị mẹ ép kết hôn thì em ấy làm vậy cũng quá đáng lắm rồi.”
Vẻ mặt đắc thắng của Bạc Dương Tự nhướng mài nhìn hắn, hắn im lặng không lên tiếng chỉ ngồi dựa ra ghế đưa tay đặt lên eo của cô, hắn không có ý trốn tránh dù sao đó cũng là chuyện do hắn gây ra.
Có gì mà không dám nhận? Cùng lắm bị mẹ hắn mắng một trận bảo hắn về chăm sóc tốt cho cô.
Bà nhìn anh đôi mắt sâu thẳm đầy dò xét “A Lăng, có đúng vậy không? Nếu là do mẹ ép con kết hôn con không muốn thì có thể nói với mẹ.”
“Mẹ lập tức cho hai đứa ly hôn, không ép tụi con. Hôn nhân cho dù không có tình yêu thì cũng phải biết tôn trọng đối phương, đã không thể hoà thuận ở bên nhau vậy thì ly hôn đi. Ta nhận Thẩm Dược làm con gái là được rồi.” Bà muốn mối quan hệ của hai nhà tốt hơn, nhưng bà cũng không muốn chỉ vì quyết định của bà mà khiến cô tổn thương đến mức này.
Hắn cười nhạt trong lòng có chút bức xúc “Kết hôn cũng là quyết định của mẹ, bây giờ ly hôn mẹ cũng muốn quyết định luôn sao?”
“Vậy con xem con biến con bé thành bộ dạng nào rồi?” Bà tức giật đập bàn đứng dậy chỉ thẳng vào mặt anh.