Sâu thẳm trong lòng Thẩm Dược mang nhiều đau thương vì vậy cô vẫn luôn cảm thấy bản thân đã định sẵn sống một cuộc sống khổ sở, cho dù có chuyện gì xảy ra thì cô cũng chưa từng than vãn chỉ cam tâm chấp nhận mọi chuyện đến với mình.
Cô chưa từng trách hắn, vì cô biết mất đi người mình yêu thương là nổi đau khó chấp nhận, năm 6 tuổi Thẩm Dược mất đi bà ngoại đã thay mẹ chăm sóc mình, bà rời đi 1 năm thì mẹ cô cũng để cô lại, vì vậy mà khi ba Thẩm đón đến Thẩm Gia gặp được Thẩm Hoài Nhu người chị cùng cha khác mẹ này yêu thương cô, cũng luôn bảo vệ cô.
Mất đi Thẩm Hoài Nhu hắn chỉ thấy hận cô, còn cô cảm thấy trên đời này sẽ chẳng còn ai bảo vệ cô nữa, sẽ không ai đứng về phía cô, lời cô nói cũng không còn ai tin.
Tần Bắc Yên cứ một tuần sẽ kiểm tra sức khỏe của cô một lần, anh ta rất hài lòng khi thanh quản của cô cũng bình phục đã có thể nói chuyện tuy vẫn sẽ có chút khó khăn, ngón tay cũng lành rồi chỉ có ngón tay gãy vẫn chưa thể tháo nẹp.
Anh ta nhìn cô chằm chằm rồi lắc đầu chán nản khi nghĩ đến hắn, không ai cưới vợ về lại khiến con người gái người ta thân tàn ma dại, thân thể không lành lặng như vậy.
“Lần sau trời mưa thì cứ tìm nơi nào trú đi, đừng đợi tên khốn đó, cậu ta không có trái tim đâu.”
Cô gật gù “Bác sĩ Tần, chuyện tôi có thể nói chuyện anh đừng nói với Bạc Trạch Lăng có được không?”
“Sao vậy?”
“Nếu anh ấy biết tôi có thể nói chuyện sẽ tìm cớ mà gây sự, tôi không muốn cãi nhau, cũng không muốn sẽ phải bị nhốt bên ngoài.” Thẩm Dược né tránh ánh mắt của anh ta, cô chậm rãi giải thích nguyên nhân.
Cho dù không muốn nhưng nhìn cô đáng thương như vậy anh ta gật đầu đồng ý sau đó rời khỏi biệt thự, người giúp việc tiễn anh ta ra cổng.
Cô ở trong phòng bước chân chậm rãi đi đến các bức tranh vẫn đang được phủ những tấm vải trắng vươn tay kéo những tấm vải kia xuống, toàn bộ bức tranh cô vẻ trước đây khi chị còn sống màu sắc tươi sáng của nó nhưng đang tô điểm cho căn phòng nhạt nhẽo không chút màu sắc của cô.
“Chúng mày không hợp nơi này, vẫn nên đưa đến cô nhi viện làm mẫu cho những đứa trẻ ở đó vẫn hơn.” Cầm lấy từng bức tranh của mình, cô bao bọc lại cẩn thận rồi mới đặt vào thùng giấy, số lượng tranh của cô ở nhà không nhiều khi Bạc Trạch Lăng đã đốt đi rất nhiều rồi.
Ngọn lửa thiêu rụi những bức tranh của cô qua từng năm tháng, không khác gì mối quan hệ của cô và hắn lụi tàn theo thời gian, bức tường phòng thủ trong vô thức đã được dựng lên mà ngay cả cô cũng không hề hay biết.
Ôm thùng tranh to đùng đi xuống dưới nhà để nhờ người giúp việc gửi đến địa chỉ của cô nhi viện, cô đã chuẩn bị quyển sổ ghi vào trong đó những gì cần nhờ, cô còn tặng cho người giúp việc một bức tranh nhỏ vẽ chân dung của bà ấy.
“Phu nhân cô tặng tôi thật sao?” Bà ấy cầm tranh của cô hai mắt tràn ngập sự cảm kích vui mừng.
Nụ cười lẫn ánh mắt của người giúp việc khiến cô sững người một lúc thì chậm rãi gật đầu, trong lòng dâng lên cảm xúc khó tả không biết diễn giải thế nào, bà ấy là người thứ hai mà cầm tranh của cô mà cảm thấy vui như vậy, bà ấy không ghét bỏ tranh của cô vẽ...
Trong sổ cô ghi địa chỉ của cô nhi viện và kèm theo mấy dòng chữ: Cảm ơn bác đã giúp cháu, nếu không thật sự cháu thật sự không biết phải làm sao. Như vậy đi, hôm nay bác tan làm sớm về nhà dùng cơm với con gái bác việc còn lại ở biệt thự cứ giao cho cháu là được rồi.
Cho dù cô đã có lòng đề nghị nhưng bà đã từ chối.
“Không sao đâu, tôi sẽ giúp phu nhân gửi tranh đến đó, chỉ cần mỗi bữa phu nhân ăn nhiều hơn một chút là tôi đã cảm thấy vui rồi ạ.”
Thẩm Dược cười khổ đành gật đầu với bà.
Buổi chiều cô mới chợt nhớ ra chậu hoa linh lan mà cô trồng đã lâu lắm rồi cô không chăm sóc nó, không biết nó có chết khô không nữa, cô đã đợi nó ra hoa lâu như vậy nếu như chết khô thì tiếc lắm.
Như bình thường hắn đến bảy giờ tối mới tan làm về nhà vậy mà mới bốn giờ chiều đã thấy xe hắn rồi, cô có chút hoảng hốt bất động bên ngoài vườn với chậu hoa linh lan mà cô trồng, không có sở thích đặc biệt gì vẽ tranh trồng hoa sẽ giúp cô cảm thấy thời gian trôi qua nhanh hơn.
Bạc Trạch Lăng đưa mắt nhìn cô, thấy cô nhìn hắn chằm chằm liền nhíu mày bước chân chuyển hướng đi đến chỗ cô đang đứng trên tay vẫn còn cầm chiếc kéo nhỏ, cô đội chiếc mũ vành rộng mái tóc được cô tết lên gọn gàng phía sau tuy chiếc mũ có chút khuất tầm mắt cô vẫn nhìn được hắn đang đi về phía mình.
Theo phản xạ cô đặt chậu hoa linh lan xuống chiếc bàn nhỏ ngoài vườn vội vã xoay người bỏ chạy mà quên mất trên tay vẫn còn cầm kéo.
Thấy cô vừa nhìn thấy mình đã bỏ chạy hắn vươn tay chụp lấy cánh tay cầm kéo của cô, không nóng không lạnh lên tiếng “Cô muốn chết sao mà chạy còn cầm kéo.”
Cây kéo trên tay cô đột nhiên rơi xuống đầu cô khẽ ngẩn lên muốn nhìn biểu cảm của hắn. Bạc Trạch Lăng đưa tay kéo nhẹ vành mũ cô lên bốn mắt nhìn nhau hắn vô cùng bình thản chỉ có cô tim đập như muốn nhảy ra ngoài.
“Cô chạy cái gì? Gặp phải quỷ sao.”
“Có gặp phải quỷ thì cũng đừng cầm kéo mà chạy, quỷ chưa ăn thịt cô thì cô tự nộp mạng mình rồi.” Tay hắn nắm chặt cổ tay cô miệng vẫn nói mấy lời khó nghe.
Những lời hắn nói khiến cho cô cảm thấy không đúng, hôm nay cho dù nói khó nghe vẫn cảm thấy dễ nghe hơn lúc trước, trong khi cô vẫn đang chìm trong suy nghĩ hắn thay đổi thì hắn đã ngay lập tức dập tắt suy nghĩ của cô “Mà không được.”
“Cô không được phép chết cô phải sống, sống trong dằn vặt vì những chuyện mình gây ra. Cho dù có chết thì cũng chỉ được chết dưới tay tôi.”
Lời vừa dứt Bạc Trạch Lăng buông tay cô ra, hắn kéo vành mũ che đi tầm mắt của cô rồi bỏ đi vào trong, để cô đứng đó với những cảm xúc chưa kịp hiểu vẻ mặt của cô trở nên ngơ ngác.
Khẽ quay đầu nhìn lại, bóng lưng của hắn to lớn như vậy nhưng hắn chưa từng quay đầu nhìn lại phía sau mình. Cô nở nụ cười nhạt nhẽo, hắn chưa bao giờ thay đổi chỉ có chính bản thân cô đã thích ứng được với tính cách này của hắn cho nên mới cảm thấy hắn nói chuyện dễ nghe, hắn vốn dĩ vẫn như thế vẫn luôn ghét bỏ cô, luôn tìm mọi cách khiến cô khổ sở cầu xin hắn.
Thẩm Dược nhặt cây kéo lên sau đó cầm lấy chậu hoa trả lại nó ở vị trí cũ, cả một mảnh đất trống như vậy nếu có thể trồng cây sơn trà thì tốt rồi. Nghĩ rồi lại thôi cô mà trồng sơn trà chỉ sợ ba ngày đã bị hắn mang vứt đi rồi, con người của hắn vô cùng thích phá đồ người khác, chướng mắt liền vứt của người ta đi.
Chi bằng hắn vứt bỏ cô đi, tại sao vứt bỏ những thứ cô thích, lại không vứt bỏ cô đi chứ không phải như vậy nhanh hơn sao?