Lúc Thẩm Dược thức dậy đã là chiều tối, cơ thể đau nhức không chịu được gương mặt cô trở nên nhăn nhó, lần đầu của cô cứ thế mà mất đi trong tình cảnh mà cô chưa từng nghĩ đến.
Đồng hồ đã điểm bảy giờ tối giờ này xem ra Bạc Trạch Lăng đã đi làm về, hắn có lẽ cũng đã ăn tối rồi trở về phòng rồi.
Bụng Thẩm Dược như đang đánh trống cô nhích thân thể đau nhức của mình bước xuống giường nếu không sẽ phải nhịn đói mất.
Đôi dép mang trong nhà của Bạc Trạch Lăng vẫn còn trên tủ làm cô có chút chùn bước nếu xuống bếp hắn về bất ngờ thì sao? Thẩm Dược do dự bước xuống những bậc thang cuối cùng cho dù bụng cô thật sự đang rất đói.
Thở dài một hơi lí trí cuối cùng chọn xuống bếp tìm đồ ăn, ngón tay gãy rồi cô không ăn uống tùy tiện được lần trước người giúp việc nói có cháo yến mạch không biết mấy lần trước mang ra nấu cho Bạc Trạch Lăng bây giờ có còn không nữa.
Cô lục hết tủ đồ ăn mới tìm được gói cháo yến mạch.
Sau khi Thẩm Hoài Nhu qua đời toàn bộ sở thích của cô đều thay đổi chỉ riêng vẽ tranh là vẫn vậy, thậm chí khi biết mình kết hôn với Bạc Trạch Lăng cô cũng nói với Thẩm Gia rằng cô sẽ không tham gia vào việc tranh giành tài sản hay quyền thừa kế gì chỉ hi vọng bọn họ phải nhớ rằng cô làm tất cả vì Thẩm Hoài Nhu.
Ăn xong cháo Thẩm Dược mới cẩn thận để bát vào máy rửa bát, cô đi đến tủ đựng ca cao, buổi tối cô vẫn thích uống ca cao nhưng không phải ca cao sữa mà là ca cao nóng không đường.
Nhìn hủ ca cao cũng cạn rồi cô mới nhận ra hình như lâu lắm rồi cô không còn ghé cửa hàng tiện lợi hay siêu thị thường xuyên nữa. Nhà cũng không còn nhiều đồ Bạc Trạch Lăng lại thường xuyên uống rượu, hắn cũng về rất trễ mua một ít để dự trữ có lẽ sẽ tốt hơn.
Có lẽ ngay cả chính Thẩm Dược cũng không biết tuy trong đầu cô luôn có suy nghĩ ghét hắn, nhưng bản thân cô trong vô thức lại để ý đến hắn, để ý đến sức khoẻ của hắn. Trái tim cô chưa bao giờ thua lí trí lúc nào nó cũng thừa cơ hội để nảy sinh cảm giác tham lam yêu một người.
Cầm lấy chiếc áo khoác mặc vào cô đi đến siêu thị tiện lợi giờ này ở khu cô ở chỉ có siêu thị tiện lợi là vẫn còn mở mà thôi. Muốn ra siêu thị lớn cô phải lái xe tay cô thế này không lái xe được mấy ngày qua cũng ở nhà mà không đến được phòng tranh.
Thẩm Dược chỉ có thể đi bộ đến siêu thị tiện lợi.
Mua một ít cháo yến mạch, mua thêm yến chưng còn mua thêm mì gói vị bò hầm cho Bạc Trạch Lăng, mua xong đồ cho hắn cô mới nhớ đến chuyện mua ca cao cho mình, tìm một nhãn hàng quen thuộc để mua.
Không lòng vòng suy nghĩ nhiều mua xong rồi cô thanh toán sau đó cầm túi đồ đi bộ về nhà, cho dù có thể cô không mấy ổn định. Ánh mắt cô nhìn xung quanh nhắm đường xá vẫn còn người qua lại, vô tình chạm phải một quán nước nhỏ ven đường của sinh viên kinh doanh.
Cô đi đến cẩm thận nhập vào điện thoại rồi đưa cho nhân viên rằng cô muốn một ca cao nóng không đường.
“Ca cao nóng không đường sao? Đắng lắm chị có uống được không, hay em để một ít sữa nhé.” Nhân viên có chút bất ngờ, ca cao không đường đắng rất khó chịu còn hơn cả khi uống cà phê mà không để đường.
Thẩm Dược lắc đầu ý bảo không cần thêm đường, nhân viên ngậm ngùi làm cho cô mặc dù không biết cô uống được hay không. Đứng đợi một lúc thì cô mới thanh toán rồi cầm ly ca cao nóng uống một ngụm, nhân viên nhìn thấy liền nhăm mặt ngược lại sắc mặt cô không chút thay đổi mà còn vui vẻ không ít.
Đúng lúc này chiếc BMW dừng lại ven đường, Bạc Trạch Lăng nhíu mài khi nhìn thấy cô hơn tám giờ tối vẫn ở ngoài đường còn cầm túi đồ rất nhiều, hắn hạ kính xe xuống ánh mắt chạm phải ánh mắt ngơ ngác của cô đang nhìn hắn.
Bạc Trạch Lăng không nóng không lạnh gọi “Về nhà thôi, giờ này vẫn còn vui vẻ đi dạo sao.”
Cô nghe hắn nói cũng gật đầu đồng ý đi về, không đi đến ngồi lên xe hắn mà cô tự mình đi bộ về, dù sao cách nhà cũng không còn xa. Thẩm Dược không muốn ở gần hắn, cô không có lá gan cũng không dám chọc vào kẻ điên được.
Hắn có hơi ngơ ngác khi nhìn thấy cô bước đi bình thản về nhà mà không cùng hắn ngồi xe về nhà. Nhìn thấy đền nhà mình ở phía trước hắn mới thở nhẹ một hơi chậm rãi lái xe phía sau Thẩm Dược chừa một khoảng cách nhất định không hơn không kém.
Về đến nhà cô tự mình cất đồ ăn một cái nhìn cũng không cho hắn, cô cứ thế xem hắn như vô hình không để ý đến. Bởi vì chính hắn cũng chưa từng để ý đến cô, Thẩm Dược xếp các loại đồ ăn dự trữ rất theo trật tự không hề tùy tiện để trộn tất cả các loại với nhau.
Bạc Trạch Lăng vắt áo vest lên ghế sofa hắn nhìn lấy cốc nước vừa rồi cô cầm, hắn cầm lấy nhìn vào chỉ thấy một màu nâu đen rất khó phân biệt, nhìn xuống ghi chú thức uống là ca cao không đường khiến hắn sững lại một chút sau đó đặt cốc nước về vị trí cũ.
Ca cao không đường, có khác gì cà không đường đâu chứ hoá ra thức uống cũng vậy không chút đặc biệt nào khiến người khác có thể để tâm, mặc kệ cô vẫn đang dưới bếp hắn cứ thế đi về phòng ngủ của mình.
Sở thích của Thẩm Dược không phải bình thường vốn dĩ ít người uống ca cao không đường, người ta đều uống ca cao sữa.
Ca cao không đường và cà phê đen không đường không hề giống nhau.
Uống cà phê không được qua một lúc nó vẫn sẽ đọng lại hậu ngọt nơi cổ họng sẽ cảm thấy rất dễ uống, vị đắng của nó không hề đặc mà là vị đắng ẩn sâu bên trong chính là sự ngọt ngào.
Còn ca cao không đường vị đắng của nó là vị đắng ngắt không để lại bất kì vị ngọt nào mà chỉ đọng lại vị đắng nguyên bản của nó. Thẩm Dược khi uống ca cao không đường cô cảm nhận vị đắng đó rõ hơn ai hết, một vị đắng khó chịu đến mức chỉ cần uống một ngụm phải uống thêm cả chai nước lọc mới vơi được vị đắng đó.
Nó tựa như mùi vị của cuộc đời Thẩm Dược, đắng đến mức không chịu được mà vẫn phải chấp nhận nó, đắng đến mức phải uống hai cốc sữa.
Trước đây Thẩm Hoài Nhu còn ly ca cao của Thẩm Dược sẽ luôn là ca cao sữa, Thẩm Hoài Nhu đi rồi ly ca cao Thẩm Dược uống là ca cao đắng không đường cũng chẳng sữa.