Hắn thô bạo đi vào bên trong cô, màn dạo đầu cũng bằng một nụ hôn thô bạo. Thẩm Dược dưới thân hắn đau đến mức trợn tròn mắt, cổ họng không hét lên được cảm giác khắp cơ thể cô đều cảm thấy đau.
Cho dù chuyện gì xảy ra, có lẽ đây là chuyện duy nhất cô chưa từng nghĩ đến là mất đi lần đầu cho người mình yêu một cách thô bạo nhất. Thẩm Dược nước mắt chảy từ khoé mi cô nghiên đầu né tránh ánh mắt của hắn.
Bạc Trạch Lăng trong vô thức đưa tay chạm lên má cô, hắn lau đi giọt nước mắt vì hắn mà rơi, chỉ là so với cảm giác thoả mãn của trước đây khi thấy cô khóc thì hắn là cảm thấy có chút không nỡ.
“Cô mang đi ánh sáng của cuộc đời tôi, vậy thì chúng ta cùng nhau sống trong bóng tối đi.”
Bị hắn dày vò cô không thể phản bát càng không có sức chống cự, Thẩm Dược chỉ có thể chấp nhận hắn, chấp nhận tất cả những gì hắn cho cô. Bạc Trạch Lăng không buông tha cho cô hắn càng lúc lại càng muốn nhiều hơn.
Hắn phóng thích hết tất cả vào bên trong cô sau đó mới chịu buông tha, đến khi hắn dừng lại Thẩm Dược cũng đã ngất đi rồi, mi mắt nhắm chặt, mồ hôi túa đầy trán.
Thật ra cô cũng muốn nói với hắn, cô muốn nói rằng chính hắn cũng đã cướp đi ánh sáng của cô, cô cũng vì hắn mà cam tâm sống trong địa ngục đen tối này.
Bạc Trạch Lăng hắn bế cô vào phòng tắm, đặt cô trên người hắn dùng nước ấm để rửa người và lau người cho cô rồi mới bế cô quay lại đặt cô lên sofa trong phòng lót một lớp chăn bông.
Thay xong ga giường hắn mới bế cô đặt lên giường ngủ kéo chăn đắp cho cô, chỉnh lại điều hoà trong phòng rồi mới rời đi. Hắn còn phải đến Ưng Trạch, nếu không hắn phải nghe cái tên chết tiệt kia lãi nhãi lãi nhãi đau hết cả đầu.
Chiếc Porsche Panamera rời khỏi biệt thự.
Bạc Gia có hai người con trai một là Bạc Trạch Lăng hai là Bạc Dương Tự, tính khí của Bạc Dương Tự cũng không khác gì hắn, đích thị là anh em cùng một nhà thậm chí đại thiếu gia Bạc Dương Tự còn lăng nhăng có tính trăng hoa khó bỏ.
Bạc Trạch Lăng tuy ăn chơi, hắn có thể thẳng tay với bất kì ai gây bất lợi cho hắn cho dù máu mũ cũng không nương tay. Vì vậy mà mỗi lần Bạc Dương Tự gặp hắn là cả hai đều phải đấu đá, từng câu từng chữ đều phải hơn thua nhau.
Hắn vừa đến đã chạm mặt Bạc Dương Tự đang đi đến chỗ thang máy vừa nhìn thấy hắn anh ta đã nhếch môi thích thú lên tiếng trêu chọc “Em trai yêu quý của tôi giờ này mới đến công ty à? Tôi còn tưởng em phải ở nhà lo cho Thẩm nhị tiểu thư suýt bị em phế tay đấy.”
“Tin tức nhanh thật đấy, là Lý Ái Vân nói với bạn gái điên của anh à?”
Hắn không nhìn vào anh ta chỉ ung dung đút tay vào túi quần, hắn bước bào bên trong thang máy cùng anh ta vì phòng làm việc của cả hai người cùng tầng.
Bạc Dương Tự lúc nào cũng mang cô ra cho biếm hắn đến mức hắn phát chán không muốn nói với mấy cái câu chọc kháy của anh ta, hắn thậm chí ung dung mà trả lời lại khiến anh ta phải tự mình câm miệng.
“Cái gì mà bạn gái điên, chỉ là thú vui tao nhã của anh đây mà thôi.”
Khoé môi Bạc Trạch Lăng nhếch lên “Thú vui bẩn thỉu đó mà cũng tao nhã sao.”
“Này! dù sao tôi cũng không phải làm vợ mình gãy cả ngón tay không thể vẽ tranh nữa đâu.”
Bạc Dương Tự nhíu mài khó chịu nói.
Hắn nhìn anh ta vẻ mặt chế giễu “Anh đâu có vợ, đừng nói chuyện như mình là thằng đàn ông tốt.”
“Cũng chỉ có thú vui gì đó mới phù hợp với anh, anh mà lấy vợ chỉ sợ lại có tin tức Bạc đại thiếu gia ngoại tình đấy.” Loại người như Bạc Dương Tự ở thế giới này có rất nhiều, truyền thông xem họ chẳng khác nào là gà đẻ trứng vàng.
“...” Bạc Dương Tự nắm chặt tay anh ta nhìn hắn hôm nay chẳng khác gì uống nhằm thuốc có thể trả lời từng câu từng chứ với anh ta.
Hàng chân mài của anh ta nhíu lại “Nói đi cũng phải nói lại Thẩm Dược cũng xui xẻo thật, ai mà biết được duyên chị tình em.” Hắn biết chuyện 3 năm trước chỉ là hắn thắc mắc tại sao Bạc Trạch Lăng vẫn chọn lấy Thẩm Dược.
Sự nhẫn nại của Bạc Trạch Lăng có giới hạn, giới hạn của hắn đã thay đổi từ tối qua, đưa cặp mắt sắc bén muốn đâm xuyên người Bạc Dương Tự, giọng điệu mang theo sự cảnh cáo nói “Bạc Dương Tự đừng để ngày hôm nay là ngày cuối cùng anh có thể nói chuyện.”
“Thẩm Dược cho dù thế nào cũng không đến phiên anh lên tiếng đâu, để tôi nghe anh nhắc Thẩm Dược kèm theo những lời bẩn thỉu thốt ra từ miệng anh thì tôi không khách sáo đâu.”
Bạc Trạch Lăng khom người, nắm lấy cổ áo của anh ta đôi mắt đen láy khát máu của hắn khiến cho đối phương phải rùng mình “Trên đời này người duy nhất được phép ức hiếp Thẩm Dược chỉ có tôi, ngoài ra bất kỳ ai cũng không có quyền, đừng để cái thú vui của anh nhắc đến người của tôi thêm lần nào nếu không tôi cắt lưỡi cô ta.”
“Cắt lưỡi rồi thì không làm chuyện đó với anh được đâu, sẽ rất uổng phí đó.”
Hắn vừa dứt câu thì thang máy cũng mở Bạc Dương Tự gạt tay hắn khỏi cổ áo mình, tức giận bỏ đi về phòng làm việc.
Phủi phủi tay của mình bước chân thông thả đi về phòng làm việc, hắn có thể mắng chửi Thẩm Dược nhưng người khác thì đừng hòng.
Bạc Dương Tự cho rằng biết được chút tin tức đó thì có thể nắm thóp được hắn sao? Suy nghĩ cũng thật đơn giản.