Người muốn đến địa ngục nhất lại bất chợt bị kéo từ địa ngục quau trở về Thẩm Dược nửa muốn rời khỏi thế giới này, nửa còn lại vẫn là chuộc lại lỗi lầm. Suy nghĩ lâu dần đã ăn sâu vào cô, chính cô hại chết chị mình đều đó nhắc nhở cô rằng cho dù yêu Bạc Trạch Lăng nhiều thế nào cũng không được để lộ ra ngoài.
Hai bàn tay cô truyền đến cơn đau, mi mắt chậm rãi chớp chớp đón nhận ánh sáng từ bên ngoài, những miếng băng gạt được băng trên mu bàn tay, còn có thanh nẹp ngón tay gãy, cô trơ mắt nhìn đôi tay của mình.
Hình ảnh tối đó trong đầu cô ùa về, cảm giác sợ hãi, tội lỗi lẫn sự đau đớn từ thể xác lẫn tinh thần khiến cho ánh mắt Thẩm Dược nhìn đôi tay mình không chút cảm xúc nào nữa, cổ họng đau rát đến mức khiến cô nhăn mặt đầy khó chịu.
3 năm qua cô đã cảm nhận được sự tàn nhẫn của Bạc Trạch Lăng lý do cô không chạy trốn khỏi hắn bởi vì cô còn Thẩm Gia vì Thẩm Hoài Nhu đã cứu cô cho nên cô phải bảo vệ gia đình của chị gái mình.
Như những gì Thẩm Hoài Nhu từng nói, cô thích hắn gặp một lần liền thích một lần, cô đối với hắn hiện tại vừa ghét bỏ lại vừa không thể buông bỏ, buông bỏ tình cảm một phía, buông bỏ thứ tình cảm khổ sở này.
Bạc Trạch Lăng đẩy cửa bước vào trên tay hắn là túi cứu thương, đôi mắt phức tạp quét qua cô chạm phải ánh mắt lơ đãng của cô dành cho hắn thì liền sững lại mấy giây sau định hình hắn bước đến cạnh giường cô nằm đặt túi cứu thương lên bàn.
“Thanh quản cô bị tổn thương tạm thời vẫn chưa nói chuyện được.”
“Tạm thời cũng đừng vẽ tranh, nếu được thì đừng bao giờ vẽ tranh nữa.”
Giọng điệu của hắn nhạt nhẽo, như mọi chuyện đều không phải lỗi của hắn, mà là do cô tự chuốc lấy.
Thẩm Dược mới hiểu được tại sao cô lại không phát ra được âm thanh, lần này cô cũng cảm thấy không nói chuyện được cũng tốt, cô sẽ không cần phải đôi co với hắn mỗi ngày, cũng không ồn ào phản bát khiến hắn khó chịu.
“Tối đó chỉ cần cô cầu xin thì tôi đã bỏ qua, vì sao lần này lại không cầu xin?” Hắn muốn biết tại sao cô lại chấp nhận ngoài mưa gõ cửa, cũng không lên tiếng cầu xin hắn.
Câu hỏi hắn đặt ra, cô thậm chí không thể trả lời còn cho rằng hắn ngu ngốc hay vì hắn hận cô đến mức mù mị đầu óc? hay trong đầu hắn luôn muốn tìm cách khiến cô khổ sở mà không suy nghĩ ra được lý do thanh quản của cô tổn thương.
Nếu cô không cầu xin hắn có lẽ bây giờ cô đã có thể ở đây cãi nhau với hắn một trận.
Hắn đưa tay muốn thay băng gạt trên tay của cô, vừa chạm vào tay thì Thẩm Dược đã rút tay lại không để hắn chạm vào, ném cho hắn đôi mắt chống đối.
Cánh tay dừng lại ở không trung, hắn không rút lại mà trực tiếp dùng lực chụp lấy tay cô kéo về phía mình “Tôi không có nhiều thời gian đâu, còn phải đến công ty.”
Thẩm Dược muốn rút lại tay cũng không đủ sức cô mặc cho hắn tháo băng gạt ra rồi rửa vết thương, thoa thuốc xong hắn cũng cẩn thận băng lại, có lẽ vì chưa từng làm những chuyện này cho nên hắn dùng lực khiến cô cảm thấy đau rát.
Vì cảm giác đau đớn khiến cô sợ hãi, cô kịch liệt muốn rút tay lại thái độ chống đối lại hắn rất rõ, cô không chịu ngồi yên hắn mất kiên nhẫn liền ném cho cô ánh nhìn tức giận quát lớn “Thẩm Dược, cô cho rằng bị thương rồi thì tôi sẽ thương cảm cho cô sao?”
“Cái cơ thể rẻ mạc này của cô có gì mà thương cảm, nếu không nhờ chị gái mình thì có lẽ nó đã tan nát từ 3 năm trước rồi.”
Bạc Trạch Lăng nắm chặt hai tay cô, hắn siết chặt đến mức cô không thể cử động được tay mình, nhìn thấy ánh mắt phản kháng xen lẫn tức giận của Thẩm Dược hắn liền nhếch môi.
Hắn một tay giữ lấy hai tay cô, tay còn lại đưa lên vuốt ve gương mặt rồi lại di chuyển đến hõm cổ của cô “Chung quy cái cơ thể này được chị gái cô bảo vệ để cho tôi nhỉ? Bạc Trạch Lăng tôi không có thói tùy tiện nhưng dù sao cũng là đồ của mình, tôi cũng rất tò mò mùi vị thế nào.”
Thẩm Dược nghe hắn nói thì trợn tròn mắt không dám tin, nội tâm cô gào thét muốn chạy trốn chỉ là cô không chạy được sức của cô sợ với hắn cách nhau quá xa, hắn chỉ dùng một tay đã có thể giữ cô lại, cơ thể cô yếu ớt chỉ nhúc nhích một chút không ăn thua gì với hắn.
Áp sát gương mặt mình xuống mặt của cô, Thẩm Dược nhắm chặt mắt quay đầu né tránh liền bị hắn giữ lại đón nhận nụ hôn đầu tiên suốt 3 năm qua, Bạc Trạch Lăng áp môi mình hôn xuống môi cô hôn mạnh, nụ hôn thô bạo không chút dịu dàng, hắn tách răng đang cắn chặt của cô ra dùng lưỡi càng quét bên trong khoang miệng khô khốc của Thẩm Dược.
Hắn càng hôn lại càng muốn nhiều hơn, không có ý định dừng lại.
Cô như muốn chết đi, nụ hôn của hắn chẳng khác nào là cực hình đối với cô, thô bạo đến mức cô không thở nổi cựa quậy liên tục, chỉ cần môi cô rời khỏi môi hắn thì hắn liền giữ lại hôn tiếp.
Bạc Trạch Lăng tháo cà vạt trên cổ mình ra buộc lại đôi tay của cô, hắn buộc rất cẩn thận né tránh toàn bộ vết thương của cô. Thẩm Dược dưới thân hắn liền tục thở gấp để định hình lại thì hắn đã cởi bỏ cúc áo ngủ của cô đến cúc cuối cùng rồi.
Yết hầu của hắn bắt đầu di chuyển khi nhìn thấy cơ thể trắng noãn của Thẩm Dược trước mắt mình, đưa tay di chuyển để cảm nhận sự mềm mại của da thịt cô.
“Cũng không tệ.”