Đánh Đổi

Chương 4: Dầm Mưa?



Bạc Trạch Lăng đưa tay lên đỡ trán, đầu hắn đau như búa bổ chuyện tối qua hắn cũng không nhớ được mà mệt mỏi đứng dậy đi nhìn thấy vỏ chai rượu nằm trên sàn nhà chưa ai dọn dẹp.

Hắn lê thân mệt mỏi vào bếp chiếc bàn ăn trống trơn như cú tát vào mặt hắn, buổi sáng tuy không nhìn thấy Thẩm Dược nhưng lúc nào cô thức sớm để làm đồ ăn sáng sau đó mới đến phòng tranh.

Hôm nay cô ngủ chưa thức sao? Đã gần 8 giờ sáng rồi mà.

“Aaaaaaa!!!!”

Tiếng hét bên ngoài làm hắn nhíu mài đầy khó chịu, Bạc Trạch Lăng nhanh chóng đi ra xem nhìn thấy Lý Ái Vân bịch miệng hai mắt cô ta mở to đầy hoảng hốt nhìn chằm chằm trước cửa nhà.

Ánh nắng buổi sáng theo khe cửa mà Lý Ái Vân mở chiếu vào, Bạc Trạch Lăng di chuyển tầm mắt đến dưới sàn nhà, cánh tay bầm đỏ, máu trên mu bàn tay đã khô lại từ khi nào.

Thẩm Dược nằm dưới sàn nhà, chiếc váy trắng của cô cũng chuyển màu, tay cô vẫn cầm chặt bức tranh không buông, màu trên mu bàn tay cũng dính lên bức tranh thành những đốm đỏ đỏ mờ nhạt.

Nhìn cô nằm đó hắn mới nhớ ra chuyện tối qua.

Bạc Trạch Lăng nhanh chân đi đến hắn bế Thẩm Dược lên rồi liếc nhìn Lý Ái Vân “Gọi, Tần Bắc Yên đến đây bảo cậu ta nhanh lên tôi cho cậu ta 10 phút.”

Thẩm Dược hơi thở yếu ớt, giây phút này cô không cảm nhận được gì nữa, mắt không thể mở, chút ý thức còn sót lại đều cô muốn chính là chết đi. Cô muốn đi tìm Thẩm Hoài Nhu, đến gặp chị ấy cô muốn nói rằng cô rất khổ sở chị ấy đi rồi cả thế giới này chẳng còn ai đối tốt với cô.

Hắn để cô nằm lên giường dùng sức lấy bức tranh trong tay của cô đặt lên bàn trang điểm, nhìn chiếc váy trắng bẩn thỉu đó càng làm hắn đau đầu, rời mắt khỏi cô đi đến tủ quần áo trong phòng của cô.

Mở cửa tủ đồ ra hắn liền ngỡ ngàng, tủ quần áo của Thẩm Dược vậy mà chỉ lát đát mấy bộ đồ ngủ, và một vài chiếc áo phông cùng với quần dài và chiếc váy đơn giản mà suốt 3 năm qua cô đã mặc đi mặc lại.

Bạc Trạch Lăng cầm lấy bộ đồ kính đáo nhưng có chút thoải bây giờ với hắn chính là vấn đề, hắn không thể thay quần áo cho cô.



Không biết Lý Ái Vân còn ở đây không, vừa nghĩ đến hắn đã vội ra ngoài tìm cô ta, thấy cô ta vẫn còn ở phòng khách liền lớn tiếng gọi.

“Lý Ái Vân, em mang nước ấm lên phòng giúp tôi thay đồ cho cô ta. Tôi không tiện làm...”

Cô ta nghe thấy thì quay đầu nhìn lên, sau đó cũng gật đầu đi vào trong lấy nước ấm mang lên, thật lòng cô ta không muốn làm những chuyện này vừa rồi cảnh tượng đó đối với cô ta là lần đầu nhìn thấy.

Trong lòng có chút thương cảm cho Thẩm Dược không ngờ mang danh là vợ của Bạc Trạch Lăng mà lại sống cuộc sống khổ sở như vậy, cô ta cũng không ngờ hắn nhẫn tâm đến mức thật sự không để Thẩm Dược vào nhà mà nhốt cô ở bên ngoài.

Để Lý Ái Vân vào trong hắn mới ra ngoài đợi, hắn không cố ý nhốt cô bên ngoài đến sáng, tối qua uống nhiều quá hắn không nhớ bản thân ngủ quên từ lúc nào, cũng không rõ bên ngoài trời đã tạnh mưa hay chưa...

Thảo nào sáng nay chai rượu vẫn đầy dưới sàn nhà, bàn ăn cũng chẳng có đồ ăn sáng, Bạc Trạch Lăng suốt ba năm qua không để ý, thậm chí hắn không hề quan tâm đến những thứ xung quanh mình, với hắn mỗi ngày đến công ty quay về lại tìm đủ mọi cách muốn Thẩm Dược khổ sở cầu xin hắn.

Hắn không biết được ba năm qua cho dù hắn đối xử với cô tệ thế nào, khiến cô thật sự cảm thấy bản thân đúng là sống trong địa ngục nhưng mỗi khi hắn uống rượu ngủ quên người dọn dẹp chai rỗng, rồi lại lau nhà cho dù phải thức cả đêm, hắn làm sao biết được canh giải rượu của hắn uống là Thẩm Dược dậy từ 4 giờ sáng nấu cho hắn, đồ ăn sáng của hắn đều được chuẩn bị sẵn.

Buổi sáng hắn không hay chạm mặt Thẩm Dược lúc hắn dậy thì người giúp việc bán thời gian đã đến, hắn hỏi thì bà ấy nói rằng canh giải rượu là do bà ấy nấu, cho nên hắn không biết được, cô cũng cố tình bảo bà ấy trả lời hắn như vậy. Cô chỉ sợ hắn đến công ty mệt mỏi, cho nên mới có lòng tốt, lòng tốt của cô hắn không biết hắn cho rằng đó là chuyện bình thường.

Tần Bắc Yên vừa đến thì Lý Ái Vân cũng vừa bước ra khỏi phòng Thẩm Dược.

“Cậu lại gây hoạ gì nữa sao, nhà cậu chẳng khác nào là nhà của tên bợm rượu, vỏ chai cũng không chịu dọn dẹp.” Tần Bắc Yên thở dài, anh ta là bác sĩ riêng của Bạc Trạch Lăng, cũng là người lớn lên cùng Bạc Trạch Lăng cho nên mới có ý nói nhẹ nhàn như vậy.

Hắn không chút cảm xúc chỉ lạnh lùng nói “Vào kiểm tra cho cô ta đi, cô ta dầm mưa cả đêm đến mức ngất đi bây giờ vẫn chưa tình lại.” Anh liếc mắt vào trong phòng của Thẩm Dược.

Tần Bắc Yên nhanh chóng đi vào trong kiểm tra, hắn nhìn Lý Ái Vân bình thản nói với cô ta “Em về trước đi, tôi cho người đến đưa em về rồi.”

Cô ta gật đầu, không khí ngột ngạt này cô ta không chịu được tốt nhất là nên về nhà càng sớm càng tốt.



Đợi đến khi bóng dáng của Lý Ái Vân mất hút khỏi tầm mắt hắn xoay người đi vào trong phòng để xem Tần Bắc Yên kiểm tra cho cô.

Không rõ kết quả thế nào chỉ thấy sắc mặt của anh ta rất khó coi quau sang nhìn hắn “Chỉ dầm mưa ngất thật sao?”

“Ừ.” Bạc Trạch Lăng hai tay đút vào túi quần, dáng vẻ như bình thường gật đầu.

Tần Bắc Yên có điên mới tin “Dầm mưa đến mức nào mà hai mu bàn tay của cô ấy đều bị thương, tay phải còn gãy cả ngón giữa và ngón trỏ, thanh quản cũng bị tổn thương.” Thẩm Được bị cướp dưới mưa cho nên mới gào thét đến mức tổn thương cả dây thanh quản?

“Bạc Trạch Lăng, chỉ dầm mưa thì không thể bị như vậy cậu nói tôi nghe, cậu đã làm gì.”

Hắn nhíu mài tùy tiện trả lời “Là tôi nhốt cô ta bên ngoài, nhất thời quên mất.” Chính bản thân hắn cũng không ngờ rằng hậu quả lại nặng như vậy, nhưng rõ ràng hắn không hề nghe thấy cô gọi hắn hay gào thét tại sao lại tổn thương thanh quản.

“Nhất thời quên mất? Con người cậu cũng thật đáng sợ.” Anh ta lắc đầu ghi lại một số tên thuốc đưa cho hắn.

Bạc Trạch Lăng cầm lấy đơn thuốc từ tay anh ta “Cảm ơn.”

“Có thể tạm thời phải để cô ấy dừng vẽ tranh một thời gian, còn về thanh quản còn phải đợi khả năng hồi phục của cô ấy, hạn chế nói chuyện lớn tiếng hay làm gì kích động. Nếu bị tổn thương lần nữa thì không thể nói chuyện được.” Tần Bắc Yên đưa cho hắn thêm mấy liều thuốc.

“Dầm mưa cả đêm khả năng sẽ phát sốt, cậu cho cô ấy uống để đề phòng trước. Tôi sẽ đến kiểm tra định kỳ để bảo đảm sức khoẻ của cô ấy.”

Hắn gật đầu tiễn Tần Bắc Yên về, trong lòng hắn phức tạp không biết diễn tả thế nào.

Lần này Tần Bắc Yên không chỉ trích hắn như lần trước, lần trước hắn bị anh ta mắng một trận đến nổi không nhìn mặt nhau mấy tháng trời, lần này anh ta lại chỉ thở dài, sắc mặt cũng không thể hiện ra cảm xúc gì nhiều.

Bạc Trạch Lăng đau đầu quay về phòng của Thẩm Dược, căn phòng tối màu chỉ toàn là những bức tranh bị phủ lên vải trắng để lại không gian nhàm chán, không khí cũng ngột ngạt khó tả.

TruyenFull.com đổi tên miền thành TruyenFull.tv