Buổi sáng Thẩm Dược đến phòng tranh, từ khi quay về vẽ tranh những bức tranh của cô mang những màu tối chẳng mấy khi sử dụng màu sáng như trước đây.
Trước đây tranh của cô vẽ mang theo sự vui vẻ hồn nhiên bao nhiêu bây giờ bức tranh mang theo sự muộn phiền, tăm tối buồn bã bấy nhiêu.
Ở trong phòng cô khó khăn cầm lấy bức tranh trước đây cô vẽ Thẩm Hoài Nhu đặt ở bàn làm việc của mình, trên bàn đều là cọ vẽ và bản thảo của cô, căn phòng của Thẩm Dược chỉ toàn là tranh và tranh những bức tranh hoàn thiện vẫn được để trên giá đỡ phủ một tấm vải trắng.
Tiếng chuông điện thoại của cô vang lên Thẩm Dược đưa tay ấn nghe máy.
“Alo.”
Giọng cô nhẹ nhàng như cơn gió nhẹ thổi qua làm người ở đầu dây bên kia khó có thể nghe được.
“A Dược, bảng màu lần trước em nhờ anh mua hộ anh đã tìm được rồi, tháng sau kết thúc công việc anh mang đến cho em.” Người ở đầu dây bên kia đối với cô nhẹ nhàng còn có mấy phần cưng chiều.
Thẩm Dược cũng vui vẻ đáp lại “Đợi anh về nước em sẽ mời anh một bữa, cảm ơn anh đã tìm giúp em.”
“Ừm, quân tử không được nuốt lời.” Người kia nửa thật nửa đùa muốn trêu chọc cô.
“Không nuốt lời.”
“Anh làm việc đi em cúp máy đây, tạm biệt.”
Quăn điện thoại lên bàn, Thẩm Dược nhớ ra vẫn còn một bức tranh vừa nãy cô để quên dưới phòng khách thì phải, nếu để Bạc Trạch Lăng thấy chắc chắn hắn sẽ lại đốt bỏ nó nữa mất, một tháng không biết bao nhiêu bức tranh của cô bị hắn đốt bỏ rồi.
Bước chân vội vã chạy xuống dưới nhà, Thẩm Dược chưa bao giờ cảm thấy vội như vậy bức tranh đó là phát thảo ảnh của Thẩm Hoài Nhu lúc tốt nghiệp, trước đây muốn tặng cho cô muốn tặng chị ấy, lén lút mang đến phòng tranh vẽ nhiều chuyện xảy ra nhất thời quên mất hôm nay vừa mang về.
Dưới phòng khách truyền đến giọng nói của phụ nữ còn có tiếng cười của người đàn ông ngồi trên sofa.
“Bạc Thiếu, anh lần đầu vẽ tranh à vẽ như vậy cũng kém quá rồi.” Cô gái đứng trước mặt của Bạc Trạch Lăng cầm bức tranh của cô chỉ vào chê bai.
Bạc Trạch Lăng không mấy quan tâm “Sao? Không đẹp à?...Hahaha.”
“Xấu chết đi được, anh tốt nhất nên vứt nó đi.”
Cô gái đó cầm bức tranh dơ lên định ném ra ngoài, cô suýt chút thở không nổi chạy vội xuống giật lấy bức tranh từ tay của cô ta.
Thẩm Dược cầm lấy bức tranh thở hồng hộc, liếc mắt nhìn người con gái ăn mặc thiếu vãi trừng mắt nhìn mình, cô lùi lại mấy bước ánh mắt chán ghét.
“Đừng động vào đồ của tôi.”
Nắm chắc bức tranh trên tay mình, cô ta có tư cách gì mà đòi vứt bỏ bức tranh của cô? Có tư cách gì mà chê bai người khác chứ cô ta ỷ có Bạc Trạch Lăng chống lưng cho cô ta nên lần nào đến đây cũng hóng hách như vậy.
“Chậc! Hôm nay còn biết giành lại đồ của mình.”
Bạc Trạch Lăng ung dung vắt chéo chân nhìn cô đầy thích thú, quan sát cô thay đổi sắc mặt liên tục khi nhìn vào Lý Ái Vân, dáng vẻ vùng lên này hắn chưa từng thấy,
“Anh, tay em bị thương rồi.” Lý Ái Tân bị khung tranh cứa nhẹ vào bị trầy, hai mắt rưng rưng quau lại nhìn hắn chìa tay cho hắn xem, cô ta nũng nịu ngồi trên đùi của hắn một cách vô cùng tự nhiên.
Hắn nhếch môi chăm chăm vào Thẩm Dược cô “Bạn gái tôi bị thương rồi, phải làm sao đây?” điệu bộ bỡn cợt không nghiêm túc muốn trêu đùa cô.
Thẩm Dược ôm chặt bức tranh, chân cô lùi lại không muốn bức tranh bị đốt đi, đây là bức tranh cô phải hoàn thiện để tặng chị gái mình, cô đã trì hoãn 3 năm rồi.
Bước chân từng chút lùi lại phía cửa lớn của biệt thự, cô nhìn vào hắn vẫn bày ra vẻ mặt bỡn cợt.
Bạc Trạch Lăng kéo Lý Ái Vân ngồi sang bên cạnh, hắn vừa đứng bật dậy bỗng dưng hắn nhớ ra gì đó rồi nở nụ cười bước về phía của cô.
Vừa nhìn thấy hắn đi đến cô đã xoay người bỏ chạy ra bên ngoài, trời tối cô không để ý thấy bên ngoài đang mưa, chạy ra khỏi cửa mới cảm nhận được cơn mưa trút xuống kèm theo sấm chớp dữ dội.
Một tiếng xẹt trên trời loé lên chút ánh sáng rồi vụt tắt, đơn giản như vậy thôi đã đủ khiến Thẩm Dược chết trân cô đánh rơi cả bức tranh trên tay mình vội vã cúi người muốn nhặt lên đi vào trong nhà thì từ dưới cô nhìn thấy cánh cửa dần khép lại.
Hơi thở của cô trở nên gấp gáp, gương mặt trắng bệch chiếc váy trắng cũng trở nên bẩn thỉu xộc xệch.
Bạc Trạch Lăng biết Thẩm Dược bị ám ảnh bởi trời mưa cho nên hắn cố tình doạ cô chạy ra bên ngoài, hắn biết tất cả điểm yếu của cô, tất cả mọi thứ có thể khiến cô sợ hãi cầu xin hắn, hắn đều biết.
“Chúc vui vẻ nhé Thẩm Dược.”
Cả người ướt sũng mái tóc dính vào gương mặt trắng bệch xinh đẹp không có lớp trang điểm nào của Thẩm Dược, từng hạt mưa rơi trên da thịt làm cô cảm thấy đau rát.
Tiếng sấm chớp liên tục vang lên bên tai....
Ánh sáng chớp nhá rồi vụt tắt....
Đầu óc của cô đau đớn muốn phát điên, toàn bộ ký ức vào ngày xảy ra tai nạn của ba năm trước như thước phim tua chậm lại trong trí nhớ của cô. Hai mắt cô đỏ hoe nước mắt hoà vào nước mưa cả cơ thể ngã phịch xuống.
Thẩm Dược tay cầm lấy bức tranh cô đứng không vững cho nên bò đến cửa liên tục đập vào “Bạc Trạch Lăng mở cửa, anh mau mở cửa đi...”
“Tôi sai rồi, Bạc Trạch Lăng tôi sai rồi anh mau mở cửa đi tôi không chịu được nữa...Làm ơn mở cửa cho tôi.”
Cổ họng đau buốt tiếng nấc của cô nhỏ còn hơn tiếng mưa rơi trên sàn đất lạnh lẽo.
Bạc Trạch Lăng nhìn vào cánh cửa rung lên do cô đập, tuy nhiên hắn không nghe thấy lời cô nói chỉ nghe thấy tiếng đập cửa bởi vì cánh cửa chuyển động.
Trừ khi cô cầu xin hắn, nếu không đừng mong có thể vào nhà.
“Ngoài trời mưa lớn anh thật sự muốn cô ta ở ngoài sao.” Lý Ái Vân thấy mặt hắn không biến sắc, biết hắn lâu như vậy đây là lần đầu cô ta thấy hắn thật sự nhẫn tâm như lời đồn của thiên hạ.
Hắn cầm lấy ly rượu từ tay cô ta “Cô ta thích trời mưa, tôi chỉ có lòng tốt để cô ta tắm mưa theo ý cô ta muốn thôi.” Nói xong hắn uống rượu ánh mắt vẫn nhìn ra phía cửa liên tục bị đập vào.
“Ở tầng 1 có phòng cho khách, trời mưa lớn không về được đâu em ở lại đây một hôm đi.”
Lý Ái Vân gật đầu, như vậy cũng tốt không cần quay về như mấy lần trước.
“Em ngủ cùng anh không được sao.” Cô ta nhích người lại gần hắn tay cô ta vuốt ve trên người hắn đầy tự nhiên.
Hắn không ghét bỏ ngược lại bình thản nhìn cô ta nói “Bạc Trạch Lăng tôi trước giờ không động vào phụ nữ, em cũng đừng đi quá giới hạn em nên nhớ những gì tôi đã nói với em.”
“Em về phòng nghĩ ngơi trước đi, sáng mai tôi cho người đưa em về.” Bạc Trạch Lăng kéo tay của cô ta ra khỏi người mình sau đó đứng dậy đi đến quầy rượu được để ngăn giữa phòng khách và phòng ăn.
Cầm lấy chai rượu rót vào ly chậm rãi thưởng thức, hắn ngày nào cũng uống rượu số vỏ chai ngày nào cũng rất nhiều tửu lượng tăng lên không ít.
Lý Ái Vân bực tức bỏ đi về phòng, cô ta ở bên cạnh anh không phải ngày một ngày hai vậy mà anh chưa từng chạm vào cô ta.
Cánh cửa vẫn chuyển động cả phòng khách chỉ còn hắn ngồi uống rượu nhìn về phía cánh cửa bị hắn khoá lại, nhìn thấy Thẩm Dược khổ sở, mỗi lần cô cầu xin hắn đừng đốt tranh của cô, cầu xin hắn đừng hành hạ tinh thần của cô hắn cảm thấy thoả mãn vô cùng.
Thẩm Dược ở bên ngoài cô đập vào cửa liên tục mũ bàn tay cũng chảy máu, nước mưa xoá sạch máu ở mu bàn tay chảy bao nhiêu máu thì nước mưa cũng xoá sạch bấy nhiêu.
“Mở cửa....Trạch Lăng anh mở cửa tôi không thở nổi nữa.”
Ánh mắt mơ hồ, tiếng của cô dần nhỏ lại đầy yếu ớt “Tôi sai rồi...Tôi sai rồi...Trạch Lăng tôi cầu xin anh, tôi sai rồi...làm ơn mở cửa cho tôi với.” Thẩm Dược tim của cô đập nhanh đến mức cô không thở nổi.
Sự nặng nề đến từ ngực mình, tâm lý của cô không ổn định ngoài trời mưa cũng không có ý dừng lại, những ngày trời mưa Thẩm Dược đều nhốt mình trong phòng không ra đường.
Cô không dám đứng dưới mưa, càng không dám nhìn nó, chỉ cần nhìn thấy trời mưa thì kí ức kinh khủng đó lại hiện về đeo bám cô ngày này qua tháng nọ mãi không buông tha.