Đánh Đổi

Chương 2: Đánh Đổi



Vụ tai nạn xảy ra khi trời mưa rất lớn Thẩm Hoài Nhu rời khỏi thế giới này trong ngày không ai ngờ đến, bác sĩ kết luận phổi của Thẩm Hoài Nhu do va đập mà dập nát, dường như nội tạng chỉ còn trái tim và nguyên vẹn.

Thẩm Được dưới sự bao bọc của chị mình chỉ mất đi đôi mắt, và những vết thương da thịt đầu va đập mạnh khiến cô chìm sâu vào hôn mê mà không biết người chị duy nhất yêu thương cô chỉ để lại đôi mắt cho cô mà rời khỏi cuộc sống của cô mãi mãi.

Trong khi hôn mê thì đám tang của Thẩm Hoài Nhu được diễn ra ở Thẩm Gia, tất cả đồng nghiệp người thân đều đến chia buồn chỉ duy nhất người đàn ông đứng lẳng lặng với một thân người đen láy.

Bạc Trạch Lăng không chấp nhận được chuyện Thẩm Hoài Nhu rời khỏi thế giới này, cho dù anh biết người anh thích vốn không thích anh, hơn nữa anh thậm chí biết rằng Thẩm Hoài Nhu có bạn trai chỉ là ảnh ỷ lại vào việc hôn ước không thể xoá bỏ.

Đúng thật hôn ước không thể xoá bỏ chỉ là thay vào vị trí của Thẩm Hoài Nhu là Thẩm Dược.

Thẩm phu nhân mấy ngày liền không ăn uống đã ốm đi rất nhiều, bà theo ý của con gái mình để lại đôi mắt cho Thẩm Dược, bà không ghét bỏ đứa con riêng này chỉ là bà không chấp nhận được cho nên đối với cô rất khó khăn.

Sự xuất hiện của Thẩm Dược khiến cho Thẩm Hoài Nhu trở nên vui vẻ, có người bầu bạn, cũng có người cùng con gái bà tâm sự. Sự ra đi của Thẩm Hoài Nhu chính là nổi đau đớn nhất của bà, bà tự hỏi nếu con gái bà không bảo vệ Thẩm Dược thì có phải chịu kết cục này không?

Chính vì mất đi Thẩm Hoài Nhu mà tất cả mũi tên thù hận chỉa vào Thẩm Dược vẫn đang hôn mê bất tỉnh.

Bọn họ đều cho rằng vì bảo vệ Thẩm Dược cho nên Thẩm Hoài Nhu mới chết.

Bạc Trạch Lăng sau khi rời khỏi nhà tang lễ, hắn không rơi bất kì giọt nước mắt nào chỉ im lặng trở về Ưng Trạch.

“Thiếu gia tài liệu vụ tai nạn tôi đã để trên bàn, bác sĩ nói Thẩm Hoài Nhu vì chắn cho Thẩm Dược cho nên va đập mạnh dẫn đến nội tạng chấn thương không cứu được, trước đó Thẩm Dược bị kính vỡ làm mù mắt đã được phẫu thuật thay đôi mắt của Thẩm Hoài Nhu vào do di nguyện của cô ấy trước khi chết.” Trợ lý anh thuật lại những gì anh ta điều tra được, anh ta cũng cho rằng nếu không vì bảo vệ em gái có lẽ Thẩm Hoài Nhu sẽ sống.

Hắn nghe xong chỉ gật đầu, không chút cảm xúc chính hắn biết Thẩm Dược thích hắn vài lần hắn đã vô tình chạm phải ánh mắt của cô, tuy cô không thừa nhận, hắn cũng rất rõ Thẩm Dược đã để mắt đến hắn.

Vậy thì hắn để cô toại nguyện bước vào địa ngục cùng hắn, Thẩm Hoài Nhu chịu bao nhiêu đau đơn rời khỏi thế giới này thì sao hắn có thể để Thẩm Dược bình an dưới đôi mắt của Thẩm Hoài Nhu mà sống một cuộc sống vô lo vô nghĩ được.

Sau tang lễ hai tuần Thẩm Dược mới tỉnh lại, đôi mắt vẫn quấn băng gạt nhận được tin chị gái qua đời vì bảo vệ mình, cô lúc đó khủng hoảng tinh thần không chấp nhận được sự thật.

Mãi đến khi xuất viện trở về nhà, Thẩm Dược không đến phòng tranh cô chỉ nhốt mình trong phòng Thẩm Hoài Nhu, mỗi ngày đều không nhịn được mà bật khóc, khóc xong rồi lại ngủ quên mất dưới sàn nhà. Cũng vì lí do đó mà đôi mắt của Thẩm Dược hồi phục rất chậm.



Cô đã từng lớn tiếng rằng không muốn đôi mắt này, cô chỉ muốn Thẩm Hoài Nhu sống, cô không cần đôi mắt có thể nhìn thấy ánh sáng mà không thể nhìn thấy chị gái mình.

Đến tận hiện tại mọi chuyện đã trôi qua 3 năm rồi.

Thẩm Dược đứng bên ngoài ban công nhìn về phía khoảng không vô định, sự việc năm đó như bóng ma đéo bám cô, đeo bám cả Bạc Trạch Lăng, hắn không thể kết hôn với người mình thích còn phải lấy người đã khiến người hắn thích chết.

Hỏi có hận không tất nhiên là hận vì vậy suốt một năm trời kết hôn cô chưa từng phản kháng lại Bạc Trạch Lăng, thời gian hắn và cô chạm mặt nhau đếm trên đầu ngón tay, hắn muốn làm gì bên ngoài cô đều không muốn quan tâm, cho dù quan tâm hắn cũng chẳng để ý.

Cô còn nhớ lúc kết hôn Bạc Trạch Lăng bắt cô tháo bỏ váy cưới, lúc đó hắn nói cô không xứng đáng mặc áo cưới. Thẩm Dược nghe theo hắn tháo bỏ váy cưới tận mắt chứng kiến hắn đốt bỏ chiếc váy cưới trước mặt mình cô không biết nên khóc hay nên cười, chỉ cho rằng đó những gì bản thân xứng đáng nhận được.

“Cô xem ra sống rất tốt nhỉ, còn có thể đứng hóng gió thoải mái như vậy.”

Giọng nói từ phía sau truyền đến cô nghe liền biết đó là hắn.

Thẩm Dược không quay đầu cô cười nhạt đáp lại “Anh cảm thấy tôi sống rất tốt à, chẳng ai sống trong địa ngục mà cảm thấy tốt.”

Bạc Trạch Lăng khoanh tay dựa vào cửa phòng ánh mắt ghét bỏ nhìn cô ở phía ban công “Bởi vì cô chỉ xứng đáng sống ở địa ngục, mãi mãi sống ở địa ngục.”

“Anh hận tôi như vậy thì cứ giết chết tôi là được, anh thừa sức làm được việc đó mà không phải sao? Đừng ngày nào cũng nhắc tôi rằng tôi hại chết chị ấy.” Thẩm Dược quay đầu lại, một năm qua ngày nào cô cũng nghe hắn nhắc lại chuyện năm đó, nhắc đến mức cô chán ngấy.

“Bạc Trạch Lăng, tôi nhớ rất rõ vì vậy không cần anh nhắc tôi.”

Thà ba năm trước cô là người chết còn hơn, rõ ràng bọn họ đều cảm thấy khổ sở lại nghĩ rằng cô rất thoải mái, họ cảm nhận được cô không khổ sở sao? Sống một cuộc sống đầy sự chỉ trích, đầy sự hận thù, không có Thẩm Hoài Nhu với cô đó là khổ sở rồi.

Chị gái cô đánh đổi mạng sống của chính mình để lấy lại mạng sống cho cô.

Cô cũng đã đánh đổi cuộc sống bình yên và Thẩm Hoài Nhu để đổi lấy ánh sáng có thể nhìn thấy vạn vật và Bạc Trạch Lăng.

TruyenFull.com đổi tên miền thành TruyenFull.tv