3 Năm trước tại Tây Thanh thành phố xinh đẹp của đất nước S.
Thẩm Dược là đứa con riêng được Thẩm Gia được đưa về sống cùng sau khi mẹ và bà ngoại cô qua đời, chuyện này chỉ rất ít người biết cô còn có một người chị cùng cha khác mẹ là Thẩm Hoài Nhu.
Dáng vẻ Thẩm Hoài Nhu bề ngoài rất tốt, vừa nhìn đã thích, thành tích cũng rất nổi bật khi cô và chị gái học cùng một trường chị cô chọn làm bác sĩ, cô thích vẻ tranh liền muốn trở thành hoạ sĩ người duy nhất ủng hộ cô là chị gái.
Nhiều năm qua nhà họ Thẩm đều kinh doanh bây giờ cả hai người đều chọn hai lĩnh vực khác nhau khiến Thẩm Hoài Dương một phen tức giận, ông đưa ra lựa chọn một trong hai người phải học kinh doanh để giúp ông quản lý công ty.
Thẩm Hoài Nhu không muốn phản đối kịch liệt cô nhìn chị gái mình phản đối cô cũng không biết phải làm thế nào để chị mình được học ngành chị ấy thích cô đã chọn học kinh doanh, chỉ là cô lén lút học thêm mỹ thuật.
Khi ở Thẩm Gia mẹ của chị gái không thích cô, bà ấy thậm chí ghét cay ghét đắng cô chỉ duy nhất chị gái cô là luôn bao bọc che chở cho cô, cho dù bên ngoài người khác nói gì về mình chị cô vẫn luôn vui vẻ không để tâm ngược lại chỉ cần người khác nói về Thẩm Dược thì chị gái cô sẽ xù lông nhím mà cãi nhau với họ.
Trong phòng Thẩm Dược treo một bức tranh chân dung mà cô vẽ chị gái mình, nhưng hình ảnh vẫn còn chỉ là Thẩm Hoài Nhu mãi mãi sống trong lòng Thẩm Dược sau khi bảo vệ cô.
Ba năm trước Thẩm Hoài Nhu đã là bác sĩ rồi một lần Tây Thành mưa quá lớn sợ Thẩm Dược không tự về được liềm gọi cho cô.
“Dược Dược! Chị đến đón em tan làm đây mau xuống đi chúng ta về nhà ăn một bữa thật ngon.” Thẩm Hoài Nhu xem cô như đứa em gái ruột của mình, luôn luôn bao bọc cho cô không bao giờ muốn cô chịu tổn thương.
Thẩm Dược vui vẻ đáp lại “Em ra ngay đây ạ.” cô cúp máy cầm lấy túi màu chạy ra ngoài.
Cô vừa ngồi vào trong xe mái tóc cũng đã dính nước mưa chút ít, Thẩm Dược vừa thắt dây an toàn vừa vui vẻ hỏi chị gái mình “Hôm nay chị tan làm sớm ạ, không trực đêm sao?”
“Không có, lâu lâu mới tan làm sớm vậy mà trời mưa lớn như vậy đúng thật khó chịu.”
Vẻ mặt khó chịu của Thẩm Hoài Nhu lộ rõ sự bức xúc cả tháng nay phải trực đêm ở bệnh viện, chỉ có thể tan làm sớm một ngày lại mưa lớn đến mức không thể ra đường.
Hai người vui vẻ nói chuyện trên đường trở về nhà, Thẩm Dược đột nhiên nhớ ra chuyện lần trước ba cô nói là hôn ước giữa chị cô và Bạc Gia. Bởi vì là hôn ước không thể hủy bỏ vậy nên cho dù chị cô có phản đối cũng vô ích.
“Bạc Trạch Lăng anh ấy hình như rất thích chị tại sao chị lại từ chối, em thấy anh ấy rất để tâm đến chị lại là người tốt nữa.” Thẩm Dược không hiểu vì sao chị cô lại từ chối một người mà tất cả các cô gái khác đều muốn có được.
Thẩm Hoài Nhu bĩu môi không muốn quan tâm đến chuyện này chỉ tùy tiện thở dài nói.
“Em thích anh ta tất nhiên cảm thấy anh ta rất tốt, chị không thích anh ta trong lòng chị đã có người khác rồi, anh ấy không ưu tú nhưng lại lương thiện, tính khí cũng điềm đạm.” Trong lòng vốn dĩ có người khác thì bất kì ai cũng không quan trọng.
Hai mắt cô mở to vì không biết lý do tại sao chị cô biết cô thích Bạc Trạch Lăng, chuyện này cô chưa từng nói cho bất kì ai bởi vì cô là con riêng cho nên có mơ cũng không dám mơ đến.
“Em không thích anh ấy đâu.”
“Lại nói dối rồi.”
Thẩm Hoài Nhu quá hiểu em gái mình “Nhìn ánh mắt em nhìn anh ta xem, ngay cả những chuyện em nói về anh ta đều là chuyện tốt.”
“Dược Dược, chị sẽ tìm cách hủy bỏ hôn ước, nhất định phải hủy bỏ hôn ước.”
Vô trở nên trầm mặc, thật ra hủy hôn hay không cũng không quan trọng, quan trọng chính là Bạc Trạch Lăng thích chị gái cô, không phải thích cô. Thẩm Dược buồn chán đưa mắt ra ngắm nhìn bên ngoài, cơn mưa vẫn không giảm đi mà một lúc càng nặng hạt.
Cho đến khi cô cảm thấy hình như tốc độ của xe nhanh hơn liền hoảng hốt quay sang nhìn chị gái cô, nhìn thấy vẻ mặt Thẩm Hoài Nhu còn hoảng loạn hơn cả cô.
“Mẹ kiếp! Sao lại không thắng được chứ, rõ ràng khi đi làm thắng đạp vẫn ăn sao bây giờ lại không ăn rồi.”
Đã gần đến đèn đỏ rồi đột nhiên thắng không ăn thì sẽ xảy ra chuyện lớn mất Thẩm Dược sợ hãi đến mức gương mặt trắng bệch không dám thở mạnh, hai mắt cũng đỏ lên muốn khóc.
Thẩm Hoài Nhu tìm cách để khiến xe dừng lại nhưng không làm được đưa mắt nhìn con đường mờ ảo bị mưa che phủ kính chỉ có thể nhìn thấy đèn xe đang dừng đèn đỏ phía trước.
Theo bản năng cô nàng đánh lái sang hướng dãy phân cách như vậy chỉ có thể không gây tai nạn cho xe phía trước, chỉ là tính toán của cô nàng sai rồi có một chiếc xe tải lớn cũng mất khống chế lao thẳng vào xe của họ.
Nhìn thấy Thẩm Dược đang khóc cắn chặt môi Thẩm Hoài Nhu buông tay lái tháo dây an toàn lao người sang ôm lấy Thẩm Dược, đúng lúc chiếc xe tải lao đến tông trực diện vào khiến xe họ lăn mấy vòng trên không trung rồi rơi xuống dãy phân cách biến dạng.
Hai mắt của Thẩm Dược đau đến mức không thể mở ra, cô không nhìn thấy gì chỉ cảm thấy Thẩm Hoài Nhu đang ôm lấy đầu cô không lên tiếng, cô hoảng loạn mặc kệ cơ thể bị thương vẫn mấp mấy môi gọi.
“Chị ơi, chị có nghe em nói không? Thẩm Hoài Nhu chị mau trả lời em đi em không nhìn thấy được, chị mau trả lời em.” Thẩm Dược dường như gọi chị gái mình trong bất lực máu lẫn nước mắt hoà vào nhau từ mắt cô chảy ra càng khiến cô đau đớn.
Trong cơn mơ hồ Thẩm Hoài Nhu nghe thấy tiếng gọi của em gái mình, cô liền thở dài một hơi, lục phủ ngũ tạng tan nát hết rồi cô biết lần này là lần cuối cùng cô có thể đến đón em gái đáng thương của mình tan làm.
“A Dược.....Không...sao...em đừng sợ...chị không sao.”
Dưới đôi mắt mơ hồ không rõ, Thẩm Hoài Nhu nhìn thấy đôi mắt của Thẩm Dược chảy máu, cả hai bên mắt đều là máu, ôm lấy đầu cô Thẩm Hoài Nhu dùng toàn bôn sức lực cuối cùng của mình ôm lấy Thẩm Dược trong lòng.
Cho đến khi tiếng kêu của lực lượng chức năng cùng tiếng xe cấp cứu kêu inh ỏi bên tai, Thẩm Hoài Nhu nhắm chặt mắt không rõ bản thân được mang ra thế nào chỉ là cô nghe thấy tiếng khóc của mẹ.
Thẩm Dược nằm trên băng ca được đẩy vào xe cấp cứu đưa đến bệnh viện, tiếp theo Thẩm Hoài Nhu cũng được đưa vào xe cấp cứu cô khó khăn mấp mấy môi, tay chậm rãi động đậy.
Nhìn thấy Thẩm Hoài Nhu cử động Thẩm Phu Nhân không biết nên vui hay buồn bà nắm chặt tay con gái mình lo lắng nói “Nhu Nhi, con cố gắng lên sắp đến bệnh viện rồi.”
“Mẹ... Con ...không sống...được...nội tạng đã tổn...thương rồi...” Bởi vì bản thân là bác sĩ cho nên Thẩm Hoài Nhu hiểu rất rõ cơ thể mình, cũng hiểu rất rõ bản thân sẽ không sống được.
Mẹ cô tức giận mắng “Không được nói lung tung, con chỉ cần cố gắng mẹ nhất định sẽ cứu con.”
“A Dược!...Mắt...mắt em ấy bị kính...đâm vào rồi...em ấy sẽ... Không nhìn thấy được... Mẹ...mẹ... Nếu như không thể sống...hãy nói với bác sĩ lấy mắt của con...thay cho em ấy...Không... được để...A Dược...bị mù.......mẹ...mẹ có nghe...con nói không?” Giọng nói của Thẩm Hoài Nhu ngày một yếu ớt, khả năng Thẩm Dược bị mù rất cao vì vậy nên nếu như thật sự xảy ra chuyện thì cô muốn Thẩm Dược dùng đôi mắt của mình nhìn thấy vạn vật thêm lần nữa.
Thẩm phu nhân không đáp, lúc mang cả hai người trong xe bị biến dạng ra cảnh sát nói Thẩm Hoài Nhu đã ôm lấy Thẩm Dược rất chặt, dùng toàn bộ cơ thể chắn cho Thẩm Dược cho nên ngoài đôi mắt toàn máu ra Thẩm Dược có khả năng sẽ cứu được.
Ý thức của Thẩm Hoài Nhu dần mất đi, cô không lên tiếng thêm lần nào nữa....