Nghe cuộc gọi của anh Tần Bắc Yên đã vội vã chạy đến nhìn thấy lần này lại là cô nằm trên giường lòng bàn tay bị thương đến chảy máu. Anh ta liếc mắt nhìn Bạc Trạch Lăng bên cạnh trong lòng không khỏi nảy sinh phẩn nộ.
Bởi vì anh ta biết Tần Du thích cô, cho nên anh cũng biết cô không phải ngày một ngày hai lần này quay về Tần Du phải kết hôn cùng người khác, mấy hôm trước nói khi trở về sẽ đến cô nhi viện cùng bạn bè hình như cũng có Thẩm Dược.
Anh ta không thể tin được anh lại làm cô bị thương trong khi chỉ mới vừa bình phục tháng trước hết ngón tay bị gãy lần này lại là mu bàn tay.
Tần Bắc Yên kiểm tra vết thương rồi rửa vết thương cho cô sau đó mới cẩn thận băng bó lại cho cô, để tay cô lên chiếc chăn bông còn kéo chăn cao lên đắp cho cô.
Anh ta đi đến nhìn Bạc Trạch Lăng nhỏ giọng “Cậu ra ngoài đi, tôi có chuyện muốn nói.”
Anh nhìn cô một lúc rồi mới gật đầu theo anh ta ra ngoài, vừa bước ra khỏi cửa Tần Bắc Yên đã nắm lấy cổ áo của anh trực tiếp vung nắm đấm vào mặt của anh làm cho khoé môi anh bật máu.
“Mẹ kiếp! Cậu bị điên à đột nhiên đánh tôi làm gì.” Anh dùng tay lau đi vết máu trên môi mình khó chịu nhìn anh ta.
Tần Bắc Yên cười nhạt “Tôi điên sao? Cậu mới là kẻ điên đấy.” Anh ta nắm lấy cổ áo của anh tay nổi cả gân xanh.
“Trạch Lăng cậu có xem em ấy là vợ cậu không tại sao liên tục khiến em ấy bị thương nặng như vậy, cậu muốn giết chết em ấy sao.”
“Cậu nên hỏi lại em trai cậu thì hơn, nếu không có em trai cậu cô ấy làm gì có chuyện làm chuyện khác sau lưng tôi?” Bạc Trạch Lăng gạt tay của anh ta ra khỏi cổ áo mình, ánh mắt không chúc sức sống nhìn chằm chằm vào
Khoé môi Tần Bắc Yên khẽ nhếch lên cười nhạo nói “Cậu bị điên thật rồi, nếu em ấy thích A Du thì đã thích từ lúc còn đi học sao phải để đến bây giờ? Bạc Trạch Lăng nói chuyện có lí một chút đi.”
“Thẩm Dược vì thích cậu nên từ chối Tần Du, bây giờ em trai tôi đã sắp kết hôn rồi. Bọn họ đến cô nhi viện đều là đi một lần tận 3 đến 4 người vậy bọn họ là có tình ý nên đến đó à? Nếu không phải Tần Du nói tôi biết cậu đón Thẩm Dược về thì đừng hòng tôi đến đây.”
“Quản lý cả một công ty lại không biết suy nghĩ cho thấu đáo hơn à? Đầu óc toàn bã đậu thôi sao? Hay não cậu ngắn đến mức không suy nghĩ được.”
Anh ta thật sự không thể nhịn nổi nữa rồi lần này thật sự Bạc Trạch Lăng quá đáng đến mức vu oan cho người khác, hơn nữa anh ta thấy quả thật tên ngu ngốc này không có não để suy nghĩ.
Đôi mắt sắc bén của Tần Bắc Yên nhìn anh, anh ta thở dài chán nán “Bây giờ tôi hi vọng sau khi bình phục A Tịch tốt nhất nên hận cậu cả đời sẽ không bao giờ tha thứ cho cậu.”
“Lần sau đừng gọi tôi đến, chuyện cậu làm thì tự cậu đi mà chịu trách nhiệm.”
Anh ta bỏ đi chỉ còn anh ở lại với mớ hỗn độn trong đầu.
Bạc Trạch Lăng quay trở lại phòng của cô, anh không quay về phòng ngủ của anh mà ở lại cùng với cô ngồi trên giường nhìn cô một lúc mới rời khỏi phòng để đi tắm.
Tần Bắc Yên nói anh ta hi vọng cô không tha thứ cho anh, tại sao anh lại cảm thấy hoảng loạn? Dòng nước lạnh khiến anh trở nên tỉnh táo hơn bao giờ hết đầu óc anh bắt đầu tự sâu chuỗi lại mọi chuyện.
Vốn dĩ chỉ là thích thầm trộm thương nhớ rõ ràng muốn người ta biết được, lại muốn người ta đừng bao giờ biết đến. Tâm tư của Thẩm Dược là Bạc Trạch Lăng đôi mắt lẫn hành động từ đầu đến cuối chưa bao giờ muốn gây hại cho anh.
Tâm tư của Thẩm Vân Tịch cũng là Bạc Trạch Lăng vì vậy Tần Du nói sai rồi cho dù Thẩm Dược hay là Thẩm Vân Tịch thì cũng chẳng khác gì nhau, chỉ khác mỗi chuyện Thẩm Dược sống thay cho cuộc đời người khác, nhưng trong lòng cũng chỉ có Bạc Trạch Lăng.
Anh quay trở lại phòng ngủ kéo chăn vòng tay ôm lấy cô kéo đầu cô vào trong lòng mình, cơ thể cô nhỏ đến mức nằm gọn trong lòng anh cẩn thận không để động vào bàn tay bị thương của cô.
Trong cơn nói mớ Thẩm Dược không tỉnh táo nhìn thấy anh ôm lấy mình trong mơ hồ cô đã cho rằng đó là giấc mơ, Bạc Trạch Lăng chưa từng ôm cô như vậy chắc chắn đây là mơ rồi.
“A Lăng, Em không phản bội anh đâu, anh tin em có được không.” Đôi mắt Thẩm Dược nửa mở nửa không vô cùng mờ hồ.
Lời cô nói vô tình lọt vào tai anh, anh khẽ hạ tầm mắt xuống nhìn thấy cô vẫn ngủ trong lòng mình môi vẫn mấp mấy nói mấy lời mớ ngủ. Anh cười nhạt cũng khẽ đáp lại cô “Ừm, tin em.”
“Thật tốt vì có thể mơ như vậy, ít nhất ở trong giấc mơ này anh đã tin em.” Cô rưng rưng nước mắt giọng nói nghẹn ngào như muốn khóc đến nơi, cô tiếp tục nói như trút hết nổi lòng “Tỉnh ngủ rồi, anh sẽ không tin em nữa.”
Bạc Trạch Lăng ôm chặt cô hơn, anh vỗ nhẹ nhẹ vào đầu cô “Tỉnh ngủ rồi vẫn tin, lần này tôi sai rồi xin lỗi em.”
Thẩm Dược nằm trong lòng anh đôi mắt không còn mơ hồ mà chìm vào giấc ngủ, nửa an toàn nửa lại cho cô cảm giác sợ hãi. Nhưng nếu được cô mong mình có thể mãi chìm trong giấc mơ này, bởi vì trong mơ anh thật khác, không còn khó chịu khi nhìn thấy cô cũng không ôm cô thế này.