Buổi sáng Thẩm Dược thức giấc cô đảo mắt nhìn sang bên cạnh không có hơi ấm cô càng chắc chắn hơn hôm qua chính là mơ, làm gì có chuyện Bạc Trạch Lăng ăn nói nhẹ nhàng như vậy chứ.
Gương mặt nhăn nhó vì tay đau rát, nhìn thấy băng gạt hình như vừa mới thay cô không nhìn thấy máu được dính trên đó, thắc mắc làm gì chắc chắn không phải anh làm cho cô đâu.
Cô còn tưởng hôm qua bản thân thật sự mất mạng rồi.
Cho dù thế nào cô vẫn cố gắng vệ sinh cá nhân, giờ này anh có lẽ đã đến công ty rồi như vậy cô sẽ không cần chạm mặt anh nữa.
Ở dưới nhà hôm nay anh bảo người giúp việc không cần đến nhưng vẫn sẽ được nhận lương ngày hôm nay để bà ấy không phải lo mất việc.
Bạc Trạch Lăng rơi khỏi phòng cô từ sớm, anh nấu cháo yến mạch cho cô, lúc mở tủ ra nhìn thấy có rất nhiều cháo yến mạch được để sẵn, còn có bột ca cao là loại mà bình thường Thẩm Dược rất hay uống, anh cảm thấy cà phê vẫn là ngon hơn.
Loay hoay trong bếp tay chân bận rộn đến mái tóc cũng rũ xuống không còn vào nếp.
Đặt cháo lên bàn đổi ca cao thành sữa nóng sau đó anh mới rửa tay chuẩn bị lên lầu xem cô đã dậy chứ thì chạm mặt cô tại phòng khách, bốn mắt nhìn nhau gương mặt của Thẩm Dược trở nên trắng bệch.
Nhìn phải anh cứ như nhìn phải quỷ ma làm cô sợ hãi muốn quay đầu bỏ chạy.
Thẩm Dược vừa xoay người định đi lên lầu thì anh lên tiếng gọi cô “Lại đây.”
Cô sững người nội tâm không ngừng rung rẩy khẽ quay đầu nhìn anh một cách chậm rãi, ngay cả bước chân cũng bước từng bước rất e dè cúi đầu không dám nhìn thẳng vào mắt anh.
Nhìn cô như vậy anh cảm thấy không thuận mắt chút nào “Đi thì phải ngẩn đầu lên, cúi đầu đi để bị ngã sao?”
Ngẩn đầu đã thấy anh bước lại chỗ mình nói không hoảng loạn là nói dối cô bước chân sắp không nhấc nổi nữa rồi. Thẩm Dược cảm thấy hít thở không thông không ngừng rung rẩy.
Bạc Trạch Lăng vừa đi đến đã tiện tay bế cả người Thẩm Dược lên khiến cô bất ngờ mà hét lên “Aaaa.” Đột nhiên bị anh làm cho hoảng sợ cô thở dồn dập vì sợ hãi tim cũng đập rất nhanh.
“Em la cái gì, tôi muốn em ăn sáng, không phải ăn em.”
Cô cúi mặt không dám ngẩn lên cho đến khi được anh đặt xuống chỗ ngồi ở bàn ăn, mùi cháo yến mạch thoang thoảng thơm lừng, nhìn thấy bên cạnh còn có cốc sữa nóng cô không biết phải nói thế nào.
Đây là mơ sao? Là mơ có đúng không ông trời thấy thương cô cho nên mới để cô mơ một giấc mơ dài thế này mãi không tỉnh.
Anh để cô ngồi xong thì quay lại ghế đối diện cô ngồi, ba năm sau khi kết hôn chưa từng chung bàn ăn cũng chưa từng ngồi đối diện nhau thế này ngoại trừ những khi phải về nhà chính của Bạc Gia.
Một ngày trôi qua rất nhẹ nhàng cô đến phòng tranh sẽ ăn sáng ở phòng tranh nếu có thời gian nếu không có thời gian thì cô sẽ cố gắng đến bữa trưa. Anh mỗi ngày đến công ty trễ hay không đều sẽ ăn sáng nhưng lại không ăn bữa trưa vì công việc ở công ty rất nhiều hầu hết đều qua tay anh.
Nếu đưa vào tay Bạc Dương Tự chẳng khác nào trao trứng cho ác.
“Đừng ngây người nữa ăn đi, ăn sáng cùng tôi lạ lắm sao?” Anh nhìn thấy cô cứ ngồi nhìn mà không hề động tay.
Thẩm Dược cười nhạt nhìn anh, lời anh nói khiến cô nhận ra đây không phải mơ mà là hiện thực “Ừ, lạ thật đấy anh hôm qua muốn mạng em, hôm nay lại đối tốt với em.” Lời nói của cô nhẹ nhàng lại mang lại cho anh cảm giác khó tả, nội tâm cũng trở nên rung rẩy.
“Cái này là ân huệ cuối cùng trước khi chết à?” Cô bật cười nhìn vào tô cháo yến mạch trước mặt thế nào cũng không muốn động vào.
Anh ngây người cảm giác tội lỗi dâng lên anh khẽ cụp mắt xuống giọng nói bình bình không nóng không lạnh đáp lại cô “Chuyện hôm qua tôi trách lầm em rồi, là tôi không đúng tôi xin lỗi em.”
Xin lỗi? Đây là câu xin lỗi đầu tiên cô nghe được từ miệng anh, là lần đầu trong đời cô nghe thấy. Nhưng làm sao đây? Đôi tay của cô sợ là sẽ không vẽ tranh được nữa, trái tim cô hình như cũng trở nên sứt mẻ.
Thanh âm của cô nhẹ nhàng, không tức giận cũng chẳng làm loạn lên “A Lăng! Trước đây đi học em rất ghét học toán bởi vì khi em giải bài sai giáo viên sẽ nói em nghe một câu.”
“Một bước sai, bước bước sai.”
Cô không thích học toán, nhưng trong toán học có nhiều câu cả đời này cô cũng không dám quên.
Bạc Trạch Lăng cảm thấy bất an khi nghe cô nói, dáng vẻ bình thản của cô càng khiến anh bất giác trở nên lo lắng như thể cô thật sự sẽ như Tần Bắc Yên nói.
Nhìn cháo yến mạch nếu là trước đây xem ra cô có thể vui vẻ nhận nó, nhưng bây giờ hình như cô không cảm thấy vui vẻ nữa thì phải.
Vừa kéo ghế đứng dậy thì Bạc Trạch Lăng lên tiếng “Em thích vẽ tranh, tôi cũng chẳng ép em học toán.”
“Vậy nên em đừng áp dụng một bước sai, bước bước sai với tôi.”