Bạc Trạch Lăng không rõ bản thân hắn vì sao lại làm vậy chỉ là khi nghe cô đi cùng người khác người đó lại thích cô trong lòng hắn là đang bực tức hay là đang sợ hãi.
Đoạn đường từ trở về thành phố vắng vẻ, ánh đèn đường thấp sáng le lói chỉ vài bóng người qua lại hàng cây xanh vẫn hiên ngang trước những cơn gió thổi qua, con đường Tây Thành quả là rộng lớn nếu không cố tình thì liệu có gặp được nhau?
Ở ghế phụ Thẩm Dược xoa xoa cổ tay đáng thương của mình nghiên đầu tựa vào cửa xe không liếc mắt nhìn hắn, hắn cũng chẳng lên tiếng cô con người u tối im lặng toát ra sự lạnh lẽo khiến người ta phải phát run.
Đã vô số lần cô đã muốn hỏi tại sao Bạc Trạch Lăng lại thất thường như vậy? hắn đôi khi ngọt ngào đối xử tốt với cô đôi khi lại xem cô chẳng bằng món đồ bị vứt đi, hắn nửa muốn cô sống tốt nửa lại đẩy cô xuống địa ngục dày vò cô bằng cảm xúc của chính mình.
Hắn lái xe về đến biệt thự tuy không nói câu nào hắn vẫn lôi cô xuống xe một cách thô bạo, hắn kéo cô vào đến sảnh phòng khách liền không chút thương tiếc ném cô lên sofa.
“Anh lại muốn gì nữa đây hả?” Cô bất mãn lên tiếng trưng đôi mắt phản kháng kịch liệt.
Đôi mắt của cô khiến hắn càng muốn phát điên hơn mà đánh mất đi lí trí của chính mình “Làm gì?”
“Thẩm Dược cô có biết kết hôn rồi còn dang díu bên ngoài thì sẽ phạt theo gia quy không?” Bạc Trạch Lăng lớn giọng quát thẳng vào mặt cô.
Sự tức giận của hắn là lần đầu cô nhìn thấy, đôi mắt hắn nổi cả gân máu trông đáng sợ, sắc mặt cô trắng bệch không phải vì sợ bị phạt theo gia quy bởi vì cô không phải như những gì hắn nói.
Mà là dáng vẻ như biến thành quỷ dữ này của hắn khiến cô trở nên hoảng loạng hơn bao giờ theo quán tính cô lùi lại phía sau, lùi đến khi lưng chạm phải thành sofa mới ngẩn đầu nhìn hắn.
Thẩm Dược lắc đầu “Tôi không có, anh đừng nói bừa.” Rõ ràng cô không có tại sao hắn cứ phải gắn cho cô cái danh đó.
“Chính mắt tôi nhìn thấy.” Hắn bước tới nắm lấy tay cô lớn giọng.
Còn không kịp đợi cô giải thích hắn đã kéo cô vào phòng phía sau biệt thự, gia quy của Bạc Gia cô biết, tất nhiên là cô biết rất rõ chính là dùng roi mây đánh vào lòng bàn tay, và lòng bàn chân.
Bạc Trạch Lăng khoá trái cửa lại hắn bắt cô quỳ xuống trước mặt mình cô không muốn quỳ kiên quyết đứng trước mặt hắn.
Tram ngàn lần suy nghĩ cô cũng không dám tin hắn vậy mà trực tiếp dùng thắt lưng đánh vào hai chân Thẩm Dược.
Cơn đau đến bất chợt hai chân liền quỳ xuống “Aaaa”
Cô gục đầu chống hai tay lên sàn mấy giây sau mới định hình ngẩn đầu nhìn hắn, môi mấp mấy “Tôi thật sự không có, tôi không thích Tần Du.”
“Xoè tay ra.” Hắn không quan tâm đến lời cô nói, lời nào của cô hắn cũng đều không nghe lọt tai, trong đầu hắn mặc định những gì chính mắt hắn nhìn thấy mới là sự thật.
Bàn tay trắng noãn với cổ tay ửng đỏ của cô xoè ra trước mặt hắn, mấy ngón tay cô khẽ co lại.
“Vút.” Bạc Trạch Lăng dùng thắt lưng vút vào lòng bàn tay cô.
Cô không chịu được cơn đau liền thốt ra tiếng “Aaaa.”
Mỗi lần hắn cầm thắt lưng vút vào lòng bàn tay cô không chút thương tiếc, cô đều đau mà thốt lên thành tiếng nhưng cũng chẳng lọt vào tau hắn cái nào.
Hắn vút vào lòng bàn tay đến khi lòng bàn tay rướm máu, cô không chịu được liền dập đầu cầu xin hắn vừa hèn hạ lại vừa nhục nhã. Thẩm Dược dập đầu nước mắt vì cơn đau mà rơi đầy trên gò má xinh đẹp của cô.
“Trạch Lăng tôi sai rồi, tôi sai rồi không chịu được đau quá...hức...hức.”
Dập đầu liên tục, miệng cũng liên tục cầu xin hắn bỏ qua cho mình. Như vậy cũng thật thê thảm, cô cảm thấy bản thân mình lúc này hèn mọn đến mức nào, rõ ràng không phải lỗi của cô, cũng không làm chuyện đó.
Nhưng chẳng ai tin cô, cho dù cô nói thế nào cũng không ai tin cô.
Trán cô đỏ lên hắn mới ném thắt lưng sang một bên, lòng bàn tay cô lúc này cũng rách mà chảy máu, những giọt nước mắt mặn chát vô tình rơi xuống lòng bàn tay của cô khiến vết thương càng trở nên đau rát.
Cơn đau làm đầu óc cô không đủ tỉnh táo, Thẩm Dược cứ thế dập đầu cầu xin hắn liên tục môi cô mấp mấy những lời có thể khiến Bạc Trạch Lăng cảm thấy ám ảnh “Xin lỗi, em xin lỗi, thật lòng xin lỗi...Em không nên ra ngoài, cũng không nên sống, em đáng lẽ nên chết đi....Trạch Lăng xin lỗi...” Cô cứ như sợ hãi đến mức cứ lặp đi lặp lại cho đến khi không chịu được mới ngã xuống sàn nhà ngất lịm đi.
Tiếng ngã uỵch của cô như cú tát vào mặt hắn cúi người ôm lấy cô tay hắn trở nên run rẩy lay cô dậy “Thẩm Dược! Thẩm Dược cô tỉnh lại đi, cô mau tỉnh lại cho tôi.”
Tiếng gọi của hắn có to đến mức nhà bên có thể nghe thấy nhưng Thẩm Dược cũng sẽ không nghe thấy, cô không nghe được giọng của hắn cứ thế mặc kệ hắn lay cô liên tục sau đó mới bế cô lên.
Máu trong lòng bàn tay khẽ chảy dài xuống từng ngón tay đáng sợ đến mức người khác cũng không muốn nhìn. Bế cô chạy về phòng hắn liền gọi Tần Bắc Yên đến, hắn không thể mang cô đến bệnh viện người khác sẽ biết chỉ có thể gọi anh ta đến điều trị.
Hắn khẽ hạ tần mắt nhìn cô tay được hắn quấn tạm băng gạt trắng kể kìm máu.
Trong lòng hắn trở nên rối bời không biết phải làm thế nào, hắn chưa từng đánh cô đến mức như vậy, cơ thể cô dạo gần đây yếu đến vậy sao, vậy tại sao cô còn cố ý khiêu khích hắn.
Nếu không phải cô ở cùng Tần Du có tình cảm thì hắn đã không làm ra đến mức này.