Về đến biệt thự cô cũng không nói với hắn thêm bất kì lời nào, cô cứ thế bỏ vào trong trước nhưng vừa vào đến phòng khách đã bị hắn kéo lại.
Hắn nhìn cô tay nắm chặt cổ tay cô không buông giọng điệu không nóng không lạnh nói “Có thể nói chuyện tại sao không nói cho tôi biết?”
Trong đầu hắn đặt ra rất nhiều câu hỏi, hắn cần giải đáp mà người giải đáp toàn bộ thắc mắc này chỉ có thể là cô.
Thẩm Dược rút tay khỏi tay hắn cẩn thận nói “Làm gì?”
“Để một lần nữa anh khiến tôi tổn thương thanh quản? Hay anh muốn nghe tôi phải khóc lóc cầu xin anh buông tha cho tôi.”
Hắn thoáng chút bất ngờ với thái độ này của cô, thậm chí hắn còn cảm thấy thái độ này so với khi nãy ở nhà chính không hề khác nhau, chỉ là cô dùng nó để đối diện với hắn mà không phải Bạc Dương Tự.
“Vậy vừa rồi tại sao lại nói dối để giúp tôi.”
“Thẩm Dược rốt cuộc cô muốn gì, nếu cô không thích tôi thì vừa rồi cô chỉ cần cô làm chứng cho lời nói của Dương Tự thì chúng ta đã có thể ly hôn rồi.”
Vẻ mặt của Bạc Trạch Lăng trở nên khó coi, đôi mắt sắc bén của hắn nhìn thẳng vào mắt cô không chút né tránh, từng chút từng chút như muốn dò xét ý đồ của cô.
Sự thờ ơ của cô khiến hắn càng thêm khó chịu, cô chỉ đơn giản nhìn hắn nở nụ cười nhạt. Lời hắn nói chẳng khác nào đang bảo cô làm ơn mắc oán, giúp hắn bây giờ còn bị hắn tra hỏi lý do.
Cô chán nản lắc đầu “Tôi chỉ là làm tròn bổn phận của mình, tôi không muốn bị người khác mang ra làm lý do, chung quy tôi không vì anh tôi chỉ là vì bản thân mình.” Thẩm Dược nói xong thì cũng bỏ về phòng cô còn đứng đây thì không rõ sẽ đôi co với hắn đến bao giờ.
Đã trễ như vậy rồi, ngày mai cô muốn đến cô nhi viện không thể dậy trễ được.
Đứng trước mặt anh trai hắn, trước mặt mẹ hắn cô có thể bênh vực hắn bởi vì cô không muốn vì cô mà hắn bị người khác nắm được điểm yếu, nếu như vậy hắn có khi sẽ lại trách cô.
Mọi chuyện sẽ còn tồi tệ hơn bây giờ rất nhiều.
Bạc Trạch Lăng khó chịu bỏ đi hắn phải tìm Tần Bắc Yên nói chuyện, chắc chắn cậu ta biết chuyện cô có thể nói chuyện vậy mà lại giấu nhẹm hắn không hề báo cho hắn biết.
Lái xe đến thẳng nhà anh ta, hắn đứng bên ngoài ấn chuông rồi thông thả đứng hút thuốc đợi Tần Bắc Yên ra mở cửa.
Tiếng chuông cửa kêu khiến cho Tần Bắc Yên khó chịu, anh ta cầm lấy ái khoác mặc vào đi ra mở cửa, không biết là ai đến quấy rầy anh ta giờ này, còn không biết là nửa đêm rồi sao.
Vừa mở cửa ra Bạc Trạch Lăng đã thông thả bước vào nhà mà không đợi anh ta hỏi lý do hay mời mình, tự mình đi đến sofa ngồi xuống tự nhiên như nhà của chính mình đến mức Tần Bắc Yên còn ngơ ngác.
“Chuyện gì mà chạy đến đây giờ này? Đừng nói là cậu lại làm gì vợ cậu nữa đấy.”.
Bạc Trạch Lăng dụi bỏ điếu thuốc liếc mắt nhìn anh ta “Tôi còn đang muốn hỏi cậu đấy.”
“Có phải cậu biết cô ấy có thể nói chuyện được, tại sao lại không nói với tôi.”
Câu hỏi khiến Tầm Bắc Yên bật cười đứng khoanh tay dựa vào tường nhìn hắn “Vậy cậu phải xem lại chính mình đi.”
“Cậu làm gì mà đến mức em ấy không muốn nói chuyện với cậu cho nên mới bảo tôi giấu giúp em ấy.” Anh ta giúp Thẩm Dược cũng không nói là giúp chỉ là đơn giản anh ta cũng không có thời gian để gọi điện cho hắn.
Thẩm Dược cũng không muốn nói chuyện với hắn thì anh ta biết làm sao được, nhìn cô đáng thương như vậy anh ta tất nhiên là không nở nhìn cô bị thương nghiêm trọng như vậy lần nào nữa.
Ba năm qua đã hai lần anh ta kéo cô từ quỷ môn quan trở về đều do Bạc Trạch Lăng gây ra vậy thì tự hỏi ai mới là người gây ra mọi chuyện, Thẩm Hoài Nhu qua đời lâu như vậy rồi hắn còn thương tiếc sao? Hay là thù hận che mù mắt cho nên hắn cũng không nhận ra tình cảm của hắn dành cho Thẩm Hoài Nhu không phải là tình yêu mà chỉ là cái cớ để hắn dày vò tin thần của Thẩm Dược.
“Cô ấy bảo giấu thì cậu giấu sao?”
“Tôi là bạn cậu hay cô ấy là bạn cậu.” Bạc Trạch Lăng tức đến mức không nói nên lời, hắn không hiểu tại sao bản thân lại khó chịu, khi nghe cô không muốn nói chuyện với hắn.
Một ngày cũng chả nói bao nhiêu câu, hắn nói câu nào cô cũng phản bát lại có bao giờ chịu thua hắn sao lại không muốn nói chuyện với hắn chứ.
Tần Bắc Yên nhíu mài không vui “Tôi là bác sĩ chỉ làm những việc tốt cho sức khoẻ của bệnh nhân.”
“Cậu nhiều năm như vậy hận em ấy, chi bằng ly hôn đi tôi cũng rất để ý đến em ấy lúc đó tôi nhất định tổ chức đám cưới linh đình mời cậu đến dự.” Anh ta cố ý muốn xem thái độ của Bạc Trạch Lăng thế nào, câu trả lời này Bạc Trạch Lăng sẽ từ chối hay đồng ý.
Hắn vỗ tay gật gù “Vậy cậu bảo cô ấy đồng ý ly hôn đi, tôi lập tức để cậu mang cô ấy vào lễ đường cùng cậu, cho cậu thêm của hồi môn.” Bạc Trạch Lăng vẻ mặt thích thú nói với anh ta khiến anh ta chán nản lắc đầu.
Cầm điện thoại từ trong lòng bàn tay đứng thẳng người nói vào điện thoại “Thẩm Dược! Cô nghe rõ chưa. Ra là cô không chịu ly hôn vậy mà lại bảo với tôi cậu ta sẽ không ly hôn.”
Thẩm Dược đầu dây bên kia vừa nhận được cuộc gọi cô cũng thất thần khi vô tình nghe giọng của hắn mà không phải của Tần Bắc Yên. Vốn dĩ cô tưởng anh ta gọi giờ này là muốn dặn dò cô về bệnh của mình không ngờ lại nghe được những lời này.
Cô thở dài nói nhỏ chỉ đủ cho đầu dây bên kia áp sát vào tai để nghe “Tôi biết rồi, đã nghe rất rõ rồi.”
Dứt câu liền cúp máy không nói thêm lời nào nữa.