Tần Bắc Yên nói xong liền không nhịn được liền lên tiếng đuổi người.
“Tốt nhất cậu nên về đi, nửa đêm rồi còn muốn quấy rầy tôi sao?”
Cái tên này nửa đêm còn làm phiền anh ta, xảy ra chuyện như vậy mà vẫn còn ngồi ở đây sao? Còn uống rượu của người ta. Nhà không có rượu à chạy đến đây hỏi anh ta mấy câu gì đâu, muốn ly hôn bị cô nghe thấy còn không lo chạy về nhà.
Bạc Trạch Lăng nốc hết nửa chai rượu vang mới ném cho anh ta cặp mắt sắc bén, hắn đứng dậy đút hai tay vào túi quần đi đến ngang Tần Bắc Yên thì liền lên tiếng giọng điệu đầy sự mỉa mai “Chỉ cần Thẩm Dược là còn là vợ tôi thì ngoài kia có bao nhiêu người thích cô ấy cũng vô nghĩa.”
Tần Bắc Yên nghe xong chỉ cười nhạt rồi thôi.
Lúc hắn trở về đến nhà đã hơn 4 giờ sáng rồi, ánh đèn bên trong biệt thự vẫn le lói chỉ có phòng bếp là sáng đèn.
Bước chân của Bạc Trạch Lăng trong vô thức đi về phía phòng bếp sáng trưng, đôi mắt nhíu lại để nhìn rõ hơn người đang đứng ở đó loay hoay nấu gì đó, càng nhìn càng cảm thấy tò mò.
Không nhịn được liền đi đến gần hơn.
Thẩm Dược trong bếp vừa nấu xong cháo yến mạch, cô vừa cẩn thận đậy nắp nồi cháo đợi người giúp việc đến có thể mang ra cho Bạc Trạch Lăng ăn bữa sáng. Đèn phòng anh không bật có lẽ vẫn còn ngủ như vậy cô sẽ không cần chạm mặt anh.
Vừa quay đầu tháo tạp dề chuẩn bị cất đi thì liền nhìn thấy anh đứng khoanh tay dựa vào tường cạnh tủ chén nhìn cô chằm chằm. Thẩm Dược như bị bắt gặp làm chuyện xấu, dáng vẻ hùng hổ khi trước mặt Dương Tự không còn mà thay vào đó chính là sự ngại ngùng.
“Anh dậy sớm thật đấy.” Thẩm Dược chống cháy bằng câu nói thắc mắc của chính mình.
Bạc Trạch Lăng ung dung quan sát cô một lúc hắn mới chậm rãi đáp lại “Đã ngủ đâu mà dậy sớm.”
“Ngược lại là cô giờ này không ngủ còn ở dưới bếp làm gì?” Không phải bình thường cô không ăn sáng sao? Bây giờ lại thức vào giờ này còn ở dưới bếp loay hoay làm việc khiến hắn khó hiểu.
Khoé môi cô bất giác nở nụ cười chế giễu quay đầu nhìn hắn trên tay cô vẫn cầm tạp dề chuẩn bị mang đi cất. Những gì cô nghe được từ miệng hắn vậy mà chẳng đổi lại lời giải thích nào, trong lòng cảm giác phức tạp đến không tả được.
Là thất vọng sao? Cô mong chờ gì một lời giải thích từ người suốt ba năm qua muốn cô chết còn không được.
Thẩm Dược nhìn hắn rất lâu mới lên tiếng “Bạc thiếu, anh không muốn ly hôn vì trên người tôi còn có đôi mắt của chị ấy có phải không?”
“Anh chưa từng để tôi tổn thương lên đôi mắt này, bây giờ anh gọi bác sĩ Tần đến đi tôi trả lại đôi mắt này cho các người.” Giây phút nào đó cô đột nhiên cảm thấy bản thân mình ích kỷ, cô muốn sống cuộc đời của mình.
Mù loà cũng được, đừng sống dưới cái bóng của chị cô nữa là được, chị ấy qua đời là lỗi của cô, nhưng cô không thể sống dưới cái bóng đó mãi được, như vậy rất khổ sở.
Thẩm Gia không thể trở về, cô cũng sẽ không trở về đó nơi đó không có Thẩm Hoài Nhu thì không còn là nhà của cô nữa cả đời này sẽ không trở về nữa. Những năm qua bọn họ nói cô giết chết chị ấy, nói cô nhờ có đôi mắt của chị ấy mới có thể tự tin nhìn mọi thứ như vậy.
Vậy những cố gắng của cô thì sao? Chẳng lẽ họ cho rằng cô không đau lòng sao? Cho rằng cô không biết dằn vặt mình sao? 3 năm qua chưa ngày nào mà cô có thể yên ổn mà sống, cô vẫn luôn chìm đắm trong địa ngục của hắn mãi mãi có thể sẽ không thoát ra được.
Hắn nhìn cô chằm chằm, dưới ánh đèn gương mặt hắn không chút cảm xúc nào dành cho cô.
“Trả lại đôi mắt làm gì? Cô trả lại cô ấy cho tôi đi, cô làm cô ấy sống lại đi.“
“Thẩm Dược đừng nói mấy lời vô nghĩa đó nữa, đó là cái giá khi cô nhìn thấy ánh sáng, có thể sống tiếp như vậy đều đánh đổi từ mạng của cô ấy và nửa đời còn lại của cô.”
Những gì hắn nói đều đúng, cô không phản bát lại chỉ hỏi hắn một câu “Nếu lúc đó người chết là tôi, có phải sẽ tốt hơn không?”
“Đúng!”
“Đáng lẽ ra cô nên chết đi vào ngày hôm đó, cô không xứng đáng được sống so với cô ấy thì Thẩm Dược cô quá vô dụng, ngay cả gia đình cô cũng chưa từng ngó đến cô mà.” Bạc Trạch Lăng dùng tay bóp lấy cằm cô bắt cô nhìn thẳng vào mắt của hắn không cho phép cô né tránh.
Trái tim của cô cuối cùng đã cảm nhận được nhát dao đâm vào để cắt đi sự sống, chỉ là không biết phải mất bao nhiêu thời gian nó mới chết đi. Cơn đau này sẽ kéo dài mãi đến khi trong nó không còn có hắn nữa.
Thẩm Dược cố gắng không để nước mắt rời ra, để lộ dáng vẻ bất cần của mình “Tôi biết rồi, đúng là tôi không xứng đáng được sống.”
Bạc Trạch Lăng không biết được câu nói của hắn đã là chạm vào giới hạn của cô, chẳng ai muốn cô sống đều đó cô biết nhưng bây giờ hắn cũng nói như vậy thì chứng tỏ cô vẫn là nên chết đi thì hơn.
Liệu bọn họ có thoải mái hơn không? Liệu cô sẽ không cảm thấy day dứt thế này nữa, chỉ cần cô chết mọi chuyện sẽ kết thúc sẽ không bao giờ phải nghe những lời chỉ trích dài đằng đẵng thế nữa.