Edit + Beta: Du
———————————-
Gần đây, đoàn 301 rất náo nhiệt, nguyên nhân là do đoàn trưởng của bọn họ đang nổi giận, còn cụ thể ra sao thì không ai biết. Nhưng chuyện này cũng quá đáng sợ, toàn bộ anh em trong đoàn đều đang vô cùng đau khổ, bởi ngày nào cũng phải tăng cường huấn luyện, ngay cả Phương tham mưu trưởng cũng bị Lưu đoàn trưởng kéo đi huấn luyện. Miệng thì nói là vì sức khỏe của mọi người, nhưng sự thật thì sao? Phương tham mưu trưởng cũng đã ba mươi tám tuổi rồi, còn cùng một đám thanh niên hai mươi tuổi đi huấn luyện, này cũng thật là cực khổ. Suy cho cùng thì cường độ huấn luyện hiện tại của họ hơi bị sai, bởi bọn họ đâu phải bộ đội đặc công đâu mà mỗi ngày đều phải huấn luyện cực khổ như làm nhiệm vụ xuyên quốc gia?!
Lúc này, có lẽ Phương tham mưu trưởng phu nhân là người vui vẻ nhất, vì...
Ôi, lão Phương, cơ bắp của ông trở lại rồi này! Cái âm thanh đó quả thật vô cùng vang dội, nó lớn đến mức tất cả mọi người trong quân khu đều có thể nghe thấy. Điều này khiến cho mọi người đều suy nghĩ, có vẻ huấn luyện thế này cũng không đến nỗi nào!
Nhưng khổ nỗi, đã tuổi này rồi còn phải chạy bộ đường dài, thì cũng thật là...
"Lưu đoàn trưởng, còn phải huấn luyện bao lâu nữa đây, bộ xương già này của tôi không chịu được phương pháp huấn luyện này như mấy người trẻ các cậu đâu."
"Tề doanh trưởng, anh đang nói gì vậy? Anh đang tuổi tráng niên mà." Là do bụng anh phình ra à?
"Vậy cậu nói đi, còn phải huấn luyện bao lâu nữa?" Cũng không thể nào cứ huấn luyện mãi vậy chứ?
"Hai tháng." Hắn không tin hắn không thể làm Đan Phi động lòng trong hai tháng. Tên nhóc này vốn không có ý với hắn, lại còn tỏ thái độ vô cùng rõ ràng!
Ngay cả chỉ ngủ cùng trên một cái giường còn không được! Nói cái gì mà cậu hai không cho? Chết tiệt, cậu ta cũng có phải là con gái đâu, bây giờ là thời đại nào rồi! Lưu Trấn Đông tức đến mức nghiến răng, nghiến lợi. Cậu hai kia thật giỏi gây thù, hắn mà không đánh bại được người này, thì thực xin lỗi khán giả, hắn không xứng làm BOSS.
[ Chỉ có tại Ý Vị Nhân Sinh ]
Nhìn chằm chằm vào cái hộp đựng chiếc điện thoại di động màu trắng như tuyết, Lưu Trấn Đông tức muốn chết. Hắn biết gần đây có rất nhiều người không có việc gì làm liền gọi vào số điện thoại có đuôi là 1000, nhưng không được. Có thể gọi được mới là lạ, hắn vốn sẽ không đưa cho Đan Phi. Hơn nữa, làm sao có thể để cho bọn nhóc này biết đoàn trưởng phu nhân của bọn họ là đàn ông chứ? Tuyệt đối không được. Mấy người các cậu thích rảnh rỗi gọi điện đúng không? Tôi đây liền huấn luyện các cậu đến cả ngón tay cũng không nhấc lên được, cho các cậu bớt rảnh rỗi!
Tề doanh trưởng cảm thấy hai tháng thì hơi lâu, nên cúi đầu nghĩ nói làm sao để thuyết phục Lưu Trấn Đông rút ngắn thời gian lại một chút, nào ngờ khi ngẩng đầu lên liền thấy đoàn trưởng đang âm trầm cười, như thể mấy sau trong miệng sẽ bật ra hai chiếc răng nanh.
Cảm thấy lá gan của mình chưa đủ lớn để một thân một mình khiêu chiến dã thú, Tề doanh trưởng đành lặng lẽ đóng cửa lại và rời khỏi phòng, để lại một mình đoàn trưởng ngồi nghĩ về con cừu nhỏ của mình.
Lúc này, chú cừu nhỏ kia đang làm việc tại công trường. Tuy là được nghỉ nửa tháng, nhưng cậu thấy không cần thiết phải thế. Nằm đến ngày thứ tư ở trong bệnh viện khiến cậu cảm thấy rất nhàm chán, cho nên cậu kiên quyết xuất viện bất kể bị phản đối ra sao, sau đó liền tiếp tục sống cuộc sống của mình.
Chẳng qua, hiện tại khối lượng công việc giảm đi không ít, nguyên nhân là do, chỉ cần cậu làm nhiều một chút, giám đốc ngay lập tức than khóc với cậu.
"Đan Phi à, cậu đây là đang giúp hay là đang hại tôi vậy? Lưu Trấn Đông nói, tôi mà để cậu làm việc nhiều một chút, thì anh ta sẽ cắt sáu tháng tiền lương cuối năm của tôi đó! Nhà của tôi, trên có mẹ già dưới có con nhỏ, cậu nhẫn tâm để tôi ở tuổi này đi nhặt rác sao!"
Nói thế này không phải quá cường điệu sao? Thế nào cũng được, Đan Phi cũng không muốn làm khổ giám đốc, nên mỗi ngày chỉ đi nhặt đồ linh tinh, cũng chẳng tốn sức làm việc gì. Nhưng mà như vậy ngày một ngày hai thì không sao, chứ lâu dần, cậu thấy mọi người nhìn cậu có chút khác. Đặc biệt là những người vào làm cùng cậu, tiền lương hiện tại của cậu cao hơn những người đó, khiến cho bọn họ, người thì công khai, người thì bí mật xa lánh cậu. Đó là vì cậu dốc hết sức mình làm việc trong công ty, người khác cho dù có ghen tị cậu vì tiền lương cao cũng không thể nói gì, mà bây giờ không phải thế, cứ rảnh rỗi là cậu lại nghe thấy những lời bàn tán, châm chọc xung quanh.
Cậu đang nghĩ mình có nên đi gặp Lưu Trấn Đông không. Từ sau khi xuất viện, cậu chưa gặp anh ta lần nào, từ ngày đó thì cũng khá lâu rồi. Nói thật, cậu cũng rất biết ơn Lưu Trấn Đông, anh ta dùng cách này, mặc dù tương đối ngang ngược, nhưng chung quy cũng là muốn cậu nghỉ ngơi nhiều. Ngoại trừ cậu hai, chưa từng có người dùng biện pháp mạnh mẽ như vậy chỉ vì để cậu thoải mái nghỉ ngơi. Nhưng sự thật là Lưu Trấn Đông làm như vậy sẽ khiến cậu khó làm việc ở trong công ty, với cậu cũng thật sự ngại khi nhận số tiền lương đó. Như vậy thì làm sao cậu còn có thể nhờ người ta đi thăm cậu hai của mình?
[ Chỉ có tại Ý Vị Nhân Sinh ]
"Cậu đừng để ý bọn họ, đúng là một đám người ghen tị chỉ vì người khác hơn mình." Tiểu Niên vô cùng khinh thường những người này, "Theo tôi thấy, Lưu đoàn trưởng rất đáng tin, sao cậu không theo anh ta?"
"Cậu nói gì vậy?" Đan Phi cười khổ, "Người ta ở trong quân đội, tôi nên làm thế nào đây?" Sống trong đó một tháng rưỡi với danh nghĩa dạy học thì cũng thật là bó tay.
"Đan Phi, cậu nghĩ đi. Cậu đừng cho là tôi không nhìn ra anh ta có ý với cậu, cậu nghĩ tôi mù sao?" Tiểu Niên thấy còn hai mươi phút nữa mới tới giờ làm việc, nên kéo Đan Phi ngồi xuống bậc thang nói chuyện: "Theo tôi, cậu đừng lo lắng quá. Đời người ngắn ngủi, nên phải nắm chắc từng thời điểm, cậu đó, đúng là không biết quý trọng bản thân. Tất nhiên, tôi cũng rất thắc mắc, cậu liều mạng kiếm tiền như vậy là vì cái gì vậy? Bình thường, cậu cũng không tiêu tiền hoang phí, hơn nữa theo hiểu biết của tôi, trong nhà cậu cũng đâu có ai đâu."
"Tôi có một cậu hai đang ở trong tù."
Tiểu Niên nghe vậy sửng sốt, "Vậy sao cậu không nhờ giám đốc giúp đỡ?" Giám đốc của bọn họ tuy rằng không phải là nhân vật lớn gì, nhưng quen biết rất rộng.
"Nếu có thể giải quyết được, thì tôi đã sớm nhờ giám đốc giúp, nào còn chờ tới hôm nay." Đan Phi đứng dậy phủi mông, "Không nói nữa, bảo vệ ra mở cửa rồi, làm việc thôi." Cậu cùng Tiểu Niên đi làm việc, còn hơn bị xem thường ở trong công ty.
"Hừ, cái đồ nghiện công việc, nghỉ ngơi nhiều thì chết à!" Tiểu Niên chỉ tiếc rèn sắt không thành thép, trừng mắt nhìn dáng người nhỏ bé của Đan Phi, rồi cũng đứng lên bố trí dây cáp theo bản thiết kế.
Một lúc sau, Trương Phong Nguyệt gọi điện bảo Đan Phi thay mình đi đến chi cục thuế để làm chút việc. Thật ra, công việc rất đơn giản, Trương Phong Nguyệt có một người bạn muốn đăng ký một công ty với số vốn đăng ký là một triệu, chỉ là người này đã dùng hết tiền để mua thiết bị và nguyên liệu, cho nên còn thiếu một chút vốn. Vì vậy, anh ta muốn nhờ Trương Phong Nguyệt giúp một tay.
Sổ sách của công ty vẫn luôn do Đan Phi quản lý, nên quan hệ giữa Đan Phi với người trong chi cục cũng không tệ lắm. Vậy nên, mọi chuyện sẽ thuận lợi hơn nếu để Đan Phi đến chi cục thuế, bởi người bên chi cục có thể dàn xếp một chút. Thật ra, chỉ cần có người đứng ra ứng tiền trước, rồi kí vài cái văn bản theo quy trình, sau đó mọi chuyện tự nhiên sẽ được thực hiện.
Người kia rất là biết ơn, liên tục muốn mời Đan Phi ăn cơm, nhưng mà Đan Phi luôn uyển chuyển từ chối. Cậu còn phải về làm một chút báo cáo, thời gian không còn nhiều nữa, hơn nữa cậu không có thói quen ăn cơm với người lạ, vả lại hiện tại, cậu vốn không có thời gian ăn cơm.
[ Chỉ có tại Ý Vị Nhân Sinh ]
Gió hơi lạnh, xem ra đêm nay sẽ có mưa, bởi đầu gối bên trái của cậu lại đau.
Người trên xe buýt không còn nhiều, hàng cuối cùng còn hai chỗ trống. Đan Phi đi tới ngồi, rồi bắt đầu vỗ đều lên đầu gối và lắng nghe những người xung quanh nói chuyện phiếm.
Bên cạnh cậu là một đôi tình nhân, người con gái thì đang tự trách vì kết quả thi không tốt, người con trai thì không ngừng an ủi. Nghe một hồi, Đan Phi mới hiểu họ đang nói đến việc thi bằng lái xe và cậu cũng đồng cảm với chuyện này.
Lại nói, giám đốc đã rất nhiều lần bảo cậu đi thi bằng lái xe, nhưng cậu không có thời gian, với cả cậu không thấy mình cần có một chiếc xe, cho nên vẫn luôn không thi. Nói trắng ra thì cậu cảm thấy mua xe là chuyện xa xỉ, nhà còn chưa có, mua xe làm gì?
Thấy nội dung các cuộc trò chuyện không còn gì thú vị nữa, Đan Phi lấy điện thoại di động ra, tính đọc tiểu thuyết một chút, kết quả là mới vừa mở ra xem liền thấy có tin nhắn mới.
Là tin nhắn của bác sĩ Trần, bác sĩ nói vết thương của cậu hai không còn gì nguy hiểm nữa, chỉ là cần có thời gian để hồi phục. Ngoài ra, đơn tạm tha y tế của ông ấy có thể không được phê duyệt, bởi vì phía trên có người không đồng ý. Nhưng kỳ lạ là trại giam vẫn cho Đan Vân nằm ở bệnh viện đến khi hoàn toàn bình phục.Hoàn toàn bình phục cái gì chứ? Cậu hai của cậu không có khả năng hoàn toàn bình phục.
Đan Phi tiếp tục kéo tin nhắn xuống đọc, ở bên dưới còn có một nội dung mà bác sĩ Trần muốn gọi điện trực tiếp để nói kỹ hơn. Tuy rằng, cậu rất nóng lòng muốn biết là chuyện gì, nhưng lúc này bác sĩ Trần không thể gọi điện cho cậu, cho nên chỉ có thể chờ buổi tối.
Lúc gần xuống, thì xe đã không còn bao nhiêu người, không gian trở nên thoải mái hơn, khiến Đan Phi nhìn rõ khung cảnh xung quanh, cậu thấy một đám người đang tụ tập đối diện cổng công ty, thậm chí ở đằng xa, có một số người đang cầm điện thoại chụp hình.
Ai cũng có tính tò mò và Đan Phi cũng không ngoại lệ. Chân cậu bước nhanh tới chỗ đông người đó, nhìn quanh một lúc thì thấy một ông lão đang ngồi xổm trên mặt đất, bất lực sờ năm bồn cây trước mặt.
– Hết chương 16 –