Edit: Du
Beta: Du
————————————
Đan Phi có mối bận tâm riêng của mình, Lưu Trấn Đông cũng vậy, hắn đương nhiên đã cân nhắc chuyện này. Lật đổ nhà họ Tiền không khó, cái chính là phải làm sao để bọn họ không nắm được điểm yếu của mình. Nhà họ Lưu có quyền uy rất lớn trong quân đội, chỉ cần dậm chân một cái liền gây chấn động ba khu, nhưng nhà họ Tiền cũng không phải dạng vừa. Nếu nhà bọn họ không có quyền thế, thì khi làm những việc thiếu đạo đức kia, con của Tiền Bình Khôn đã sớm bị tố giác rồi, nào được nhởn nhơ ngoài vòng pháp luật như bây giờ. Nhưng hiện tại, chuyện của Đan Phi cần phải được giải quyết càng sớm càng tốt. Hoàn hảo, sau bốn ngày, người hắn cần tìm cũng đã tới.
"Lưu Trấn Đông!" Chờ một lúc lâu, không nghe được câu trả lời, Phương tham mưu trưởng nổi giận, "Cậu có nghe tôi nói không vậy! Cậu thấy cô gái kia thế nào?"
"Cái gì thế nào?" Lưu Trấn Đông tỏ vẻ không hứng thú, không thèm ngẩng đầu lên.
Phương tham mưu trưởng tức giận đến mức suýt chút nữa quay lưng bỏ đi, "Tôi nói cậu biết, cậu có chỗ nào không hài lòng với người ta à? Người ta chờ cậu lâu lắm rồi!"
"Tôi đã nói không thích, còn chờ gì nữa?" Lưu Trấn Đông xoa trán, bất lực thở dài.
Chuyện này phải kể từ một lần phu nhân của Phương tham mưu trưởng cùng bạn thân từ nhỏ của bà đến đoàn tìm Phương tham mưu và tình cờ gặp Lưu Trấn Đông đang cởi trần luyện binh ngay lúc đó. Dáng người cao ráo, cơ bắp cuồn cuộn và khí chất kiên cường khi ấy cứ thế mà vô tình cướp đi trái tim của cô gái bé nhỏ. Lúc này, phu nhân của tham mưu trưởng liền nghĩ, bà nên giúp cô ấy một tay, thúc đẩy chuyện tốt này. Vì vậy, bà liền tâm sự chuyện này với chồng mình, rồi liên tục kể những điểm tốt của bạn thân, rằng cô ấy xinh đẹp như thế nào, dáng người thì đẹp ra sao, tính cách lại càng không thể chê vào đâu được...
Phương tham mưu trưởng cũng là người nhiệt tình, hắn biết Lưu Trấn Đông vẫn còn độc thân, nên cũng có ý mai mối cho cậu ta. Do vậy, hắn bèn mù quáng gấp rút sắp đặt một bữa cơm để bọn họ gặp nhau. Đương nhiên, hắn biết rõ tính tình của Lưu Trấn Đông, nên cũng không nói thẳng ra, chỉ nói mình mới biết một quán lẩu rất ngon, muốn mời Lưu Trấn Đông đi ăn cùng.
Chuyện Lưu Trấn Đông thích ăn lẩu cay cũng chẳng phải là bí mật trong đoàn 301. Cấp dưới biết những quán lẩu ngon và giới thiệu cho hắn là chuyện bình thường. Vì vậy, nên Lưu Trấn Đông cũng không mấy hoài nghi, dù sao ăn một bữa cơm gắn kết tình đồng đội cũng không mất mát gì. Nhưng nào ngờ, khi đến nơi, hắn mới biết Phương tham mưu trưởng này đích thực là một con cáo già, rõ ràng lúc ấy nói chỉ mời mình tới ăn, mà hiện giờ lại biến thành một bữa cơm bốn người. Với cả, như này cũng quá là phô trương rồi, người này chắc chắn có ý đồ khác! Nhưng đã tới đây rồi, làm sao hắn có thể nhăn mặt bỏ đi chứ? Hắn có thể không cần để ý đến Phương phu nhân, nhưng không thể không nể mặt người cộng sự tham mưu trưởng này.
Do vậy, bữa cơm này kết thúc trong một bầu không khí kỳ lạ. Lúc sau, theo lời đề nghị của Phương phu nhân, Lưu Trấn Đông đành buồn bực đưa cô gái kia về nhà. Còn sau đó thì sao? Tất nhiên không còn sau đó nữa. Lưu Trấn Đông không phải là loại người thích dây dưa, nên hắn liền nói thẳng một câu —— tôi không thích —— với Phương tham mưu trưởng.
Nhưng Phương phu nhân thì không nghĩ thế. Trai chưa vợ, gái chưa chồng, cơ hội còn rất nhiều. Hiện tại, Lưu Trấn Đông có thể không thích, nhưng biết đâu khi tìm hiểu thêm lại thích thì sao? Cho nên, trước mắt mới có chuyện Phương tham mưu trưởng tiếp tục làm mai cho hắn.
[ Chỉ có tại Ý Vị Nhân Sinh ]
"Cậu mới gặp người ta có một lần, gặp thêm mấy lần nữa thì cũng có sao đâu. Nói về tính cách, thì cô ấy cũng tốt mà, không phải sao? Hơn nữa, dáng người thì, thiệt tình, cậu không phải bị mù chứ? Chẳng lẽ cậu không thấy, bộ ngực kia rất đầy đặn à!" Ngay cả hắn cũng phải công nhận, dáng người của cô gái đó quả thật rất quyến rũ.
"Hừ, có cái gì đâu." Lưu Trấn Đông dập tắt điếu thuốc, cười nhẹ: "Không bằng một nửa mông của vợ tôi." Đây đúng là tiếng lòng của hắn. Lúc giúp Đan Phi thay quần áo ở bệnh viện, tuy hắn không thấy hoàn toàn —— bởi vì Đan Phi rất cố chấp —— nhưng về cơ bản vẫn thấy hết toàn bộ. Nơi đó được bao bọc bởi một lớp vải màu xanh biển, đường cong phải gọi là hoàn hảo, với cả... hắn còn bóp nó nữa. Cảm giác mềm mại và đàn hồi ấy giống như đang nhảy múa trên đầu ngón tay. Ưm... Quả là mê người!
Tuy sau đó, hắn bị Đan Phi tàn nhẫn trừng mắt nhìn một hồi, nhưng vẫn rất kích thích!
"Cậu có đối tượng rồi? Sao không nói sớm?!" Phương tham mưu trưởng rốt cục cũng định thần lại sau một nụ cười lạnh.
"Mới gặp nhau không lâu."
"Được gia đình giới thiệu à?" Lưu Trấn Đông có nói với bọn họ về việc cậu ta về nhà, mới vừa gặp, vậy chắc do người nhà giới thiệu rồi?
Lưu Trấn Đông không thừa nhận cũng không phủ nhận, khiến cho Phương tham mưu trưởng phải suy nghĩ. Tư tưởng của người này quá cổ hủ, nếu cho hắn biết mình đồng tính, thì sẽ gây ra một đống rắc rối.
Phương tham mưu trưởng cảm thấy chuyện này là thật, vì thế liền bấm số gọi cho vợ mình khi đi ra khỏi phòng của Lưu Trấn Đông.
Buổi chiều, Đan Phi đang thắc mắc tại sao Tiểu Niên vẫn chưa đem sạc điện thoại đến cho mình, thì một làn gió với mùi hương rất dễ chịu ùa vào từ cửa. Hình như, đây không phải là hương hoa bình thường, mà đúng hơn là một mùi hương trái cây nhẹ nhàng. Ngay sau đó, phía sau tấm kính hình chữ nhật trên cánh cửa liền hiện lên một màu hồng nhạt.
Đan Phi không có nhiều mối quan hệ lắm, thực tế thì chỉ có một vài đồng nghiệp trong công ty. Nhưng người này không phải đồng nghiệp của cậu, cô ấy có một khuôn mặt khá xa lạ, nhưng lại rất trắng trẻo, mũm mĩm và đáng yêu.
Cô gái mang làn gió thơm kia đến mở cửa nhìn vào trong, tinh nghịch cười, rồi lễ phép hỏi: "Có phải anh là Đan Phi không ạ?"
"Em là...?"
Thấy Đan Phi không phủ nhận, cô gái lập tức đẩy cửa tiến vào và bước đến trước giường Đan Phi, "Em chào anh Đan Phi, em là Lưu Trấn Bắc, em họ của anh Lưu Trấn Đông."
"Hả, xin chào." Đan Phi hơi bất ngờ, cậu không biết cô gái này, tại sao cô gái này lại đột nhiên đến gặp cậu? Hay là Lưu Trấn Đông đã nói gì đó?
"Ồ, anh Đan Phi, anh không cần phải căng thẳng vậy đâu. Em học cách đây không xa, nên là hôm nay rảnh, em muốn đến thăm anh. Em chỉ tò mò thôi, anh hiểu mà. Anh trai này của em độc thân đã ba mươi hai năm rồi. Bây giờ, anh ấy cuối cùng cũng tìm được người mình thích, đúng thật là không dễ dàng chút nào."
"...???"
"Xin lỗi, xin lỗi, có phải hơi ồn ào không ạ? Em nói hơi nhiều, với lại cũng ham ăn một chút, bình thường em rất thích ăn và nói chuyện."
"Không sao, không sao, anh đang lo là nơi này quá yên tĩnh, em cứ nói đi." Đan Phi nhanh chóng xua tay, tỏ vẻ không để ý.
"Dạ, anh đã khỏe hơn chưa ạ? Em nghe anh trai nói anh mệt quá nên mới phải nhập viện."
"Khỏe lắm rồi, ngày mai sẽ xuất viện." Lưu Trấn Đông, đồ lắm chuyện!
"Ôi, thế thì ngày mai, em đến nhà anh được không ạ?"
"Ơ này... Anh không ở một mình." Chỗ ở của ba người đàn ông, để một cô gái tới cũng không ổn lắm đâu?!
"Ủa? Anh không ở cùng với anh trai em sao?"
"..." Em nghĩ nhiều quá rồi đó!
[ Chỉ có tại Ý Vị Nhân Sinh ]
Lưu Trấn Bắc buồn bực bĩu môi, "Em còn muốn đi xem hai người ở với nhau như thế nào, vậy mà... Đều do anh hai cả, cái gì cũng không chịu nói, chỉ cho em nhìn thoáng qua ảnh của anh Đan Phi, nhưng cái này thì em lại nhớ rất tốt đó."
"Anh hai của em cũng biết anh?"
"Dạ, đúng rồi, ai trong nhà em cũng biết anh hết đó, cho nên anh đừng có áp lực gì nha. Anh trai của em vô cùng coi trọng anh đó, anh với anh trai của em sống vui vẻ với nhau là tốt rồi."
Lưu Trấn Đông, đồ lắm chuyện nhà anh, anh đúng là cái loa phát thanh mà! Quan trọng là, từ khi nào ông đây có kiểu quan hệ đó với anh?!
"Anh Đan Phi, anh không biết đâu! Hai năm trước, anh trai của em lên làm đoàn trưởng, có rất nhiều người muốn giới thiệu đối tượng cho anh ấy, nhưng anh ấy đều không để ý, mà chỉ nhìn trúng anh thôi đó."
"... Em nói anh ta lên làm gì?"
"Đoàn trưởng đó, nếu không phải anh ấy không muốn lên chức, thì còn có thể lên hẳn một bậc nữa."
Đan Phi cười, cười ôn nhu như anh trai nhà bên. Cả người như bị thôi miên, cậu nhìn Lưu Trấn Bắc, khiến cô ấy khựng lại, cậu thật sự, thật sự rất muốn nghe tất cả những gì cô ấy biết.
"Mặc dù anh trai của em năm nay ba mươi hai, nhưng trên giấy tờ thì anh ấy ba mươi bảy tuổi. Anh ấy muốn đi lính năm mười ba tuổi, mà vì tuổi còn quá nhỏ, nên cha của em không yên tâm. Sau đó, do anh ấy liên tục cầu xin cha em, khiến ông ấy chịu thua, liền nhờ người sửa lại tuổi trên giấy tờ của anh ấy. Cũng may, anh ấy rất cao, mới mười ba tuổi đã một mét bảy hai rồi."
"Như vậy... Anh ta đã ở trong quân đội hai mươi năm rồi?"
"Dạ đúng, em kể cho anh một chuyện cười nè. Lúc ấy, cha em sợ anh ấy vừa nói liền lộ ra mình nhỏ tuổi. Anh biết không, thường thì người nhỏ tuổi hay thiếu kiên nhẫn, chỉ cần nói một chút, thì rất dễ dàng nghe ra. Vì thế, cho nên khi đó, cha em đã dặn anh ấy, phải luôn nói ít, làm nhiều, trong quân đội không cần nói nhiều, vô dụng. Sau đó, khi anh ấy được nghỉ phép về nhà, anh ấy nói chuyện không bao giờ quá ba chữ. Cha em hỏi anh ấy sống ở trong quân đội có tốt không? Anh ấy nói tốt. Cha em lại hỏi đồng đội của anh ấy có tốt không? Anh ấy nói tốt. Song, cha hỏi anh ấy huấn luyện có mệt không, có chịu nổi không? Anh ấy nói có thể, khiến cha em tức sôi máu, ha ha ha ha."
"Bây giờ, anh ta cũng nói khá nhiều rồi." Anh cũng thật là...
"Dạ, đó là sau khi bị đội trưởng huấn luyện khi vào lữ đoàn đặc công. Đại đội trưởng nói, nếu anh ấy trả lời mà dám thấp hơn ba chữ, thì ông ấy sẽ cho anh ấy cưỡi heo nái già đi dạo một vòng quanh khu huấn luyện."
"Vậy anh ta có nói sai không?"
"Chưa một lần nào luôn."
"Hừ, thật đáng tiếc."
"Ha ha, sau khi anh ấy rời đi, bọn họ cũng nói như vậy."
[ Chỉ có tại Ý Vị Nhân Sinh ]
Đan Phi cười theo, cậu cảm thấy tâm sự tích tụ gần đây cũng tiêu bớt nhiều rời. Hơn nữa, đối với việc Lưu Trấn Đông giấu diếm chuyện anh ta đã là đoàn trưởng, cậu cũng không thấy tức giận. Ai cũng có phong cách làm việc riêng của mình mà, với lại việc đó cũng chẳng to tát gì. Và tất nhiên, người này cần phải được dạy dỗ một chút. Vì vậy, vào đêm khuya, khi Lưu đội trưởng tới thăm, câu đầu tiên Đan Phi nói đó là: "Lưu đoàn trưởng, nhàn nhã quá nhỉ?"
Lưu Trấn Đông ngây ra một lúc, rồi thong thả nói: "Nếu một ngày chỉ ngủ có ba tiếng, thì cũng xem như nhàn nhã." Nói xong, hắn nhẹ nhàng bóp hai má Đan Phi, "Nằm xích vô."
Đan Phi trừng mắt nhìn Lưu Trấn Đông như một con nhím, "Tại sao?"
"Đương nhiên là đi ngủ, không lẽ cậu muốn tôi nằm dưới đất?"
"Anh đến bệnh viện chỉ để ngủ thôi sao?" Lúc này đã hơn nửa đêm, mà đoàn 301 cũng cách nơi này khá xa.
"Cậu thật sự không biết?"
"Biết gì?"
"Tôi thích cậu."
"..." Đan Phi sửng sốt, cười nói: "Tôi cũng thích anh."
"Thật sao?"
"Nhưng không thích đến mức có thể chung chăn chung gối với anh." Cậu hai từng nói với cậu, nếu không chắc chắn sẽ sống cùng người ta, thì đừng nên cùng họ ngủ trên một chiếc giường, bất kể là nam hay nữ. Cậu cũng không biết tại sao như vậy, nhưng cậu hai nói chuyện này một cách rất nghiêm túc, cho nên cậu vẫn luôn ghi nhớ điều này.
"Vậy hơn nửa đêm, cậu mang quần áo ra giặt làm gì? Lại còn ủi đồ nữa?" Lưu Trấn Đông trầm mặc. Khi nghe Trương Phong Nguyệt nói, hắn còn tưởng rằng Đan Phi cũng thích hắn, khiến hắn hạnh phúc vô cùng, mà bây giờ...
"Dạo này, việc nhiều, nên giặt đồ muộn, có gì kỳ lạ sao? Với cả, việc ủi đồ là thói quen của tôi." Cậu luôn rất ngăn nắp và gọn gàng, "Về việc thổi, thì chỉ là do không có nhiều thời gian để quần áo khô. Nếu có nhiều thời gian, thì tôi cũng không thổi làm gì, mà để chúng tự nhiên khô."
"Vậy tại sao lại là bộ quân phục huấn luyện kia?" Này thật quá đáng nghi!
"À, xem ra bọn họ không nói cho anh biết tôi làm gì vào ngày hôm trước."
"Không!"
"Vậy thì để tôi nói, mấy ngày trước, tôi đi đào hầm để thiết kế đường ống và hệ thống dây điện. Anh cảm thấy tôi có ngu ngốc đến mức mặc quần áo sáng màu đi làm cái công việc này không?" Anh không thấy những người đào hầm đều mặc đồ màu xanh đậm sao? Không lẽ anh muốn mặc đồ sáng màu à? Tôi chỉ làm theo đám đông thôi mà!
"..."
– Hết chương 15 –