Edit + Beta: Draxt
_______________________________
Từ nhỏ Đan Phi đã yêu thích tìm hiểu về động, thực vật, cho nên đối với những thứ này cậu đều có hiểu biết nhất định. Tuy rằng vì phải bận rộn kiếm tiền nên có rất ít cơ hội tiếp xúc với những thứ này, nhưng lòng yêu thích xuất phát từ nội tâm của cậu cho tới bây giờ chỉ có tăng không có giảm. Năm chậu thực vật trước mắt toàn bộ đều là hoa lan, trong đó chỉ có một chậu Lục Vân* mới chớm một cái nụ, bốn chậu còn lại đều là lan quân tử, xem ra hẳn là đều 3-4 năm tuổi, nhỏ nhất có lẽ cũng 2 năm tuổi. Nhìn từ trên phiến lá, ắt hẳn đều là giống hoa tốt.
*Lục Vân : được coi là nữ vương của địa lan, có thế đứng nghiêng, lá của cây trưởng thành hơi xoắn; phiến lá dày, ngắn và cùn; gân lá sâu và có màu xanh lá đậm.
"Lão ca, những thứ này ít hơn bao nhiêu thì không bán ?" Có một bác gái chạc bốn mươi hỏi.
"Một vạn."
"Mắc quá, không ít hơn được sao?" Bác gái ấy ôm lấy cánh tay tiểu cô nương bên cạnh, hỏi lại.
Ông cụ lắc đầu, cái gì cũng không nói, chẳng qua giống như là đang đối đãi với những đứa con của mình, không thôi mà nhìn qua những đóa hoa kia.
Nữ vương Lục Vân được coi là chủng lan nằm trong giá xa xỉ, nhưng chậu này ở thị trường khoảng chừng cũng phải 3000. Đan Phi đến gần một chút, muốn quan sát thêm gốc lan quân tử phẩm Tướng rồi hẵng nói.
"Đại gia gia, cháu có thể ngắm kỹ hơn không?" Đan Phi chỉ hỏi một chút chứ không động thủ chạm vào. Thẳng đến khi ông cụ gật đầu, cậu mới đưa tay lên sờ thử phiến lá, cảm thấy khá vững vàng. Nhìn lại độ tinh tế nhẵn mịn của hoa văn trên phiến lá cùng góc sáng, cuối cùng là nhìn màu sắc của rễ cây.
"Tiểu tử, xem ra cậu là người hiểu hoa đấy. Thực không dám giấu giếm, nếu không phải bà nhà lão bệnh nặng, lão thật sự không nghĩ sẽ bán đi những thứ này. "Ông cụ tay vuốt ve cánh hoa mơ hồ có chút run rẩy, nói một hồi hốc mắt ẩm ướt, lộ vẻ cực kỳ yêu thích mấy chậu hoa này : "Những đóa hoa này đều là do lão một tay nuôi lớn, cũng giống như con của lão vậy."
Bên cạnh có người nghe xong liền chen vào nói: "Thế nhưng những cây lan quân tử này của ông đều không nở hoa, một vạn thật sự quá đắt a, này chẳng khác gì đoạt tiền, ai biết nó ra hoa thế nào. Chợ hoa người ta bán một chậu mới hơn mười khối tiền, tôi thấy cũng không kém chút nào."
Ông cụ cười khổ không nói, lan quân tử không nở hoa, xem như giá tiền lão muốn là có chút cao. Nhưng trên thực tế, nếu thật sự nở hoa thì đừng nói là bốn chậu, một chậu một vạn lão cũng không bán. Này không phải là bị bức đến trước mắt không có biện pháp sao. Truyện chỉ có tại Ý Vị Nhân Sinh.
Đan Phi cẩn thận xem xét, để sát vào một ít hạ giọng hỏi: "Đại gia gia, hoa này của ông không phải là màu thông thường đúng không?"
"Cậu đây cũng có thể nhìn ra?" Ông cụ có chút giật mình, lão trồng hoa lan nhiều năm như vậy cũng không thể liếc mắt nhìn ra điều này, tiểu tử này cũng quá..." Tiểu tử, cậu đến tột cùng là làm sao biết được? "
"Ha ha, tuổi còn trẻ, ánh mắt cũng tốt, có thể nhìn ra thân rễ cùng loại thông thường màu sắc có hơi sai biệt." Kỳ thật đây chỉ là một phương diện, một mặt khác là cảm giác kỳ quái. Thời điểm mỗi lần sờ lên chỗ nào đó của thực vật, cậu giống như có thể cảm nhận được thuộc tính giống hoặc khác nhau của các loài thực vật. Đương nhiên nói vậy có chút khoa trương, nhưng lúc cậu chạm vào cây này đúng là có chút cảm giác khác thường. Bất quá loại sự tình này quá quái dị, vì vậy cho tới bây giờ cậu chưa từng cùng người nào nói qua về vấn đề này.
"Vậy cậu muốn mua sao?" Ông cụ có chút không giấu được nét mừng rỡ. Cũng là bán, đương nhiên lão hy vọng sẽ bán cho người biết thưởng thức. Như vậy sẽ không làm lãng phí những đóa hoa bảo bối này.
Đan Phi gật đầu nói: "Được, ông đi theo cháu. Đơn vị của cháu ở đây, ông gói hoa lại đi cùng cháu qua ngân hàng bên cạnh lấy tiền là được." Tuy rằng một vạn khối* không ít, nhưng quả thực là đáng giá. Những thứ này đặt tại chỗ cậu một năm, không cần ra ngoài cậu cũng có thể bán ra ngoài được. Quản lý của cậu hằng năm đều tặng quà cho mấy người lãnh đạo ở vài đơn vị. Cây lan quân tử dị sắc này cực kỳ hiếm có, tặng cho những người thích hoa cỏ, chắc chắn sẽ đem lại không ít lợi ích cho công ty. Đương nhiên, nói đi cũng phải nói lại, cậu tặng cho bác sỹ Trần thì cũng được. Lão già đó thành thực cũng rất thích những thứ này.
* một vạn khối tương đương với 10000 nhân dân tệ.
Thời điểm ông cụ đẩy xe đẩy nhỏ tới, lúc này Đan Phi giúp ông đem hoa cẩn thận đặt vào xe, liền nghe một đám người bên cạnh hỏi: "Tiểu tử, cậu thật sự bỏ ra một vạn khối để mua hoa này a?"
"Coi tiền như rác."
"Hứ, nói thế nào đây, chắc là người ta thấy ông lão đáng thương nên muốn giúp đỡ một chút, không nghe vừa mới nói là muốn chữa bệnh cho vợ à? Tình cảm sâu nặng biết bao!"
"Ai biết có phải là kẻ lừa gạt hay không?"
Đan Phi coi như truyện cười mà nghe, động tác trên tay cũng không chậm lại. Bản thân hoa lan không quá lớn, nhưng là vì muốn chúng nó đầy đủ chất dinh dưỡng, ông cụ đều chăm trong chậu lớn. Đất trong chậu hoa cũng không ít, chuyển đi có hơi tốn chút sức lực. Truyện chỉ có tại Ý Vị Nhân Sinh.
"Đợi đã!" Đan Phi vừa đem chậu hoa cuối cùng để vào xe đẩy chợt nghe có người đàn ông hô lớn một tiếng, ngay sau đó kéo lấy cậu một cái, vẻ mặt bất thiện nói: "Ai bảo cậu dọn?"
Đan Phi không vui nhíu lông mày, nhìn ánh mắt của người đàn ông trước mặt, không nặng không nhẹ nói : "Tôi mua tôi dọn, còn cần người nào đồng ý? "
"Ai nói bán cho cậu?" Người đàn ông nói xong hung ác trừng mắt nhìn ông cụ: "Vừa nãy không phải tôi nói tôi đi lấy tiền sao? Năm trăm tệ bán hết những thứ này cho tôi, như thế nào ông lại lật lọng? "
"Tôi, tôi không có a!" Ông cụ nóng nảy, hai tay gầy như que củi gấp đến độ mà run lên: "Tôi căn bản còn chưa gặp cậu, chàng trai sao cậu có thể nói loạn như này?"
"Tôi mặc kệ, dù sao ông đã nói năm trăm bán cho tôi, hoa này mấy người ai cũng không thể mang đi!"
"Này, chàng trai cậu không thể không nói lý lẽ như thế, hoa này lão bán vì muốn chữa bệnh cho bạn già." Ông cụ gắt gao cầm lấy xe đẩy, sợ người đàn ông hung hãn bên cạnh này đem xe đẩy đi.
Người đàn ông đem năm trăm cuốn lại bỏ vào túi trước ngực của ông cụ: " À, mọi người đều thấy ông thu tiền của tôi, hoa này chính là của tôi. "
Quần chúng vây xem bắt đầu chỉ chỉ trỏ trỏ, không biết làm sao lại có người mặt dày thế kia, nhất định không chịu buông tha. Làm ông cụ gấp đến độ mặt mũi bối rối.
Đan Phi thấy áp lực của quần chúng không dùng được, dứt khoát lấy điện thoại ra, đối với người đàn ông kia nói: "Nếu không nói rõ ràng, chúng tôi gọi 110."
Người đàn ông vừa thấy động tác của Đan Phi, lập tức nhanh chóng ra một cái tát đem điện thoại của Đan Phi đập rơi xuống mặt đất. Chiếc điện thoại màu đen mang theo tiếng vang thanh thúy trực tiếp chia ra làm ba trên nền gạch.
Đan Phi thấy thế trên mặt cũng hiện lên vẻ giận dữ, bất quá mấy năm gần đây cậu không khác gì củ ấu mòn*, vì vậy chịu đựng không có đánh trả. Nhưng người đàn ông kia tựa hồ vẫn cảm thấy chưa đủ, cư nhiên còn nâng tay đẩy cậu mội cái: "Tiểu tử, con nít chớ xen vào chuyện của người khác, ra chỗ nào mát mẻ mà ngây ngốc đi."
*củ ấu mòn : theo như Draxt tìm hiểu thì củ ấu được gọi là hạt dẻ nước, củ ấu mòn như hạt dẻ nước được đánh bóng, đại ý đã được mài dũa. Bởi, củ ấu có gai, nếu để rơi vãi, gai ấu khô đâm vào chân tay, sẽ mắc luôn trong da thịt, rất đau nhức. Như vậy chẳng khác gì nói bạn Đan Phi nhà chúng ta như bé nhím trụi lông =]]
Đan Phi bị đẩy phải lùi lại vài bước, cuối cùng không biết xui xẻo sao một chân giẫm nát điện thoại của mình. Vốn dĩ điện thoại có lẽ còn dùng được bị cậu giẫm mạnh, trực tiếp nứt đến vinh quang nghỉ việc. Nghĩ đến tối bác sĩ Trần còn gọi tới nói cho cậu sự tình của cậu hai, Đan Phi lập tức nổi giận, bước nhanh mấy bước một phen đem người đàn ông đẩy khỏi vị trí.Truyện chỉ có tại Ý Vị Nhân Sinh.
Cũng không biết là người nào hảo tâm nhìn không nổi, thừa cơ đẩy người đàn ông kia thêm một phát. Người đàn ông lảo đảo một cái, trực tiếp đặt mông ngồi xuống đất.
Chung quanh vang lên tiếng cười náo nhiệt, người đàn ông này sĩ diện không nhịn được, đứng dậy liền đá Đan Phi. Đan Phi lách người tránh khỏi, nhưng vóc dáng của đối phương cao hơn cậu nên khó chống lại, thân thể lại cường tráng hơn cậu. Vừa né tránh đã bị một tay kéo lấy cổ áo: "Dám đẩy ông đây, ai chiều mày cái thói đó?" Nói xong liền vung một đấm xuống.
Đan Phi nhắm mắt lại trong lòng cơ hồ buồn bực muốn chết. Bị đánh ở cửa ra vào công ty, chuyện này thật sự mất mặt.
Ai ngờ một giây sau, cú đấm không rơi xuống, cậu ngược lại cảm giác được một cỗ khí tức quen thuộc. Giọng điệu đối phương trầm thấp hữu lực như trước, âm điệu mạnh mẽ.
"Tao chiều đấy ? Mày có ý kiến?" Lưu Trấn Đông khí thế ngút trời đứng sau lưng Đan Phi, tay phải để trong túi quần, tay trái bắt lấy tay của người đàn ông đối diện, mọi mối uy hiếp với người trong ngực hết thảy đều được ngăn cản bằng nửa vòng tay của anh.
Đan Phi mở to mắt nhìn qua, quả thật là cứu tinh, tranh thủ thời thở phào nhẹ nhõm. Thành thật mà nói, cậu thật ra không sợ đau, nhưng lại sợ mất mặt a. Móa! Cũng may Lưu Trấn Đông tới kịp lúc. Chẳng qua chính xác cái gì gọi là chiều cậu ?
"Con mẹ nó mày có biết tao là ai không? Mau buông tao ra!" Tay bị nắm chặt đau muốn chết, người đàn ông dùng sức như muốn thoát khỏi gông cùm xiềng xích. Nhưng chính vì thoát không được, cuối cùng dứt khoát tiến lên đá vào chân Lưu Trấn Đông.
Thân thể Lưu Trấn Đông nghiêng nhẹ dễ dàng né được, sau đó anh nhanh chóng chuyển hướng tới phía sau lưng người đàn ông, nắm lấy cổ áo người kia, xách người cứng ngắc duỗi thẳng chân treo trên không trung.Truyện chỉ có tại Ý Vị Nhân Sinh.
Người xung quanh há hốc mồm nhìn, không ngừng vang lên tiếng huýt sáo. Chỉ có Lưu Trấn Đông bình tĩnh mà nhìn Đan Phi hỏi: "Vừa nãy cậu muốn làm gì?"
Đan Phi khó khăn lắm mới lấy lại được tinh thần, ngơ ngác trả lời: "A, chính là muốn mang hoa về đơn vị..."
"Vậy thì đưa đi." Lưu Trấn Đông cười cười, tay phải thậm chí thủy chung trong túi quần không móc ra, tay trái tiếp tục xách " Thịt khô nam *"...
* Ở đây " Thịt khô nam " mình để theo bản gốc, ý chỉ thanh niên nghịch ngu từ đầu đến giờ bị treo lên như miếng thịt xông khói.
Đan Phi vội vàng đem hoa ôm về đơn vị, sau đó quay lại tìm ông cụ đã bàng hoàng không nói nên lời: "Đại gia gia, ta đi lấy tiền thôi."
"A ? Được được." Ông cụ động tác rõ ràng lưu loát hơn không ít, hấp tấp đi theo sau Đan Phi.
Đan Phi đi được hai bước liền ngừng lại, do dự một chút quay đầu lại, đối với Lưu Trấn Đông nói: "Ây, Trấn Đông, anh cũng tới đây đi."
Lưu Trấn Đông vốn đang xách rất tốt , kết quả vừa nghe Đan Phi gọi tên mình cánh tay lập tức mềm nhũn. Không, là toàn thân đều mềm nhũn ! Ngay sau đó không hề nghĩ ngợi đã trực tiếp quăng "thịt khô nam" ra ngoài, sau đó gắng gượng bày ra một vẻ nghiêm trang đuổi theo Đan Phi.
Sau khi rút tiền đưa cho ông cụ, trong lòng cảm thấy không quá yên tâm, dù sao thì cái "thịt khô nam" kia hình như không có ý định rời đi. Cho nên Đan Phi băn khoăn không biết nên đưa ông cụ đến bệnh viện hay về nhà được hơn.Truyện chỉ có tại Ý Vị Nhân Sinh.
Lưu Trấn Đông hiển nhiên cũng nghĩ vậy, vì vậy kế tiếp mới có cảnh hai chàng trai trẻ tuổi dắt theo một ông cụ lớn tuổi lên Land Rover.
Đem người đưa đến cửa bệnh viện sau đó Lưu Trấn Đông cùng Đan Phi rời đi. Dọc theo đường đi Lưu Trấn Đông biểu tình đều vô cùng...Rõ ràng anh không cười, nhưng Đan Phi cảm thấy Lưu Trấn Đông lúc này tuyệt đối đang đặc biệt cao hứng.
Kỳ thực Đan Phi rất muốn nói, lúc đó kêu tên chẳng qua là vì không muốn làm cho người ta biết thân phận quân nhân của anh, nhưng xem Lưu Trấn Đông cho dù không cười cũng khó nén sắc mặt vui vẻ, lời này liền có chút khó nói, dù sao cũng rất đả kích người khác.Truyện chỉ có tại Ý Vị Nhân Sinh.
"Anh vừa rồi thế nào lại đột nhiên xuất hiện?"
"Tới tìm cậu ăn cơm, đúng lúc bắt gặp mà thôi."
"A"
" Đan Phi, không bằng về sau..."
"Hả?"
"Cậu gọi tên của tôi đi?"
" Được..."
-Hết chương 17-