Edit+Beta: Du
________________________
Lưu Trấn Đông chạy về Thành phố Đàn Giang với tốc độ nhanh nhất, bởi Trương Phong Nguyệt nói rằng Đan Phi đang nằm trong phòng cấp cứu. Hiện tại, cậu ấy còn chưa được đưa ra ngoài, nếu như còn chưa ra, thì chắc chắn đã bị thương nặng. Làm sao mà một người đang khỏe mạnh lại có thể ngã từ trên cầu thang xuống?
Trong màn đêm, Lưu Trấn Đông đạp mạnh chân ga khiến chiếc xe lao đi vun vút. Hắn bỗng dưng có chút hối hận. Lúc đó, nếu hắn cố chấp giữ Đan Phi lại, thì bây giờ cũng không xuất hiện việc ngoài ý muốn như vậy.
Lưu liên trưởng chỉ một lòng nghĩ về Đan Phi mà quên rằng trên đời này còn có một câu nói —— thế sự khó lường.
"Ông nói cái gì?" Trương Phong Nguyệt há hốc miệng một hồi lâu và trừng mắt nhìn chằm chằm bác sĩ đi ra từ phòng phẫu thuật, như thể ông dám nói sai một chữ tôi sẽ nuốt sống ông.
Bác sĩ cảm thấy lạnh sống lưng, đảo mắt lặp lại: "Cậu nghe không lầm đâu. Cậu ta không có chuyện gì, chỉ là thiếu ngủ trầm trọng, cộng thêm suy dinh dưỡng và suy nghĩ quá nhiều, nên mới ngủ đến nỗi hôn mê mà thôi."
"Vậy... Cậu ta vốn không bị ngất xỉu sao?"
"Đúng vậy, cậu ta chỉ đang ngủ."
Trương Phong Nguyệt khóc không ra nước mắt, chỉ vào ba chữ đang sáng ở cửa phòng, "Vậy sao ông đưa cậu ấy vào phòng cấp cứu?!" Hắn còn tưởng chuyện gì lớn nên mới nhanh chóng báo cho Lưu Trấn Đông. Nếu như chuyện này bị đưa vào danh sách "báo cáo sai quân tình", thì chẳng phải hắn sắp sửa cận kề cái chết rồi sao?! Ôi ~ Nghĩ thôi đã thấy ê răng rồi!
"Thường thì những người bất tỉnh như cậu Đan đều cần được cấp cứu gấp, nên chúng tôi mới đưa cậu ấy vào phòng này." Nhưng ai mà ngờ tới cậu ta chỉ đang ngủ thôi, cho nên mới loạn ra sự việc không đáng có (*) này. Dù sao đi nữa, có thể ngủ đến mức mất đi ý thức như vậy, thì cậu ta cũng khá là tài năng rồi.
(*) Sự kiện Ô Long chỉ sự việc hiểu lầm gây ra tổn thất không đáng có.
Cảm ơn bác sĩ xong, Trương Phong Nguyệt làm thủ tục nhập viện cho Đan Phi, rồi gọi điện thoại cho Tiểu Niên. Sau khi gọi, hắn liền đi tới phòng bệnh của Đan Phi và đứng trước cửa suy nghĩ. Hắn đang băn khoăn không biết có nên lấy lí do công việc để trốn đi vài ngày hay không.
Đúng vậy, bỏ trốn.
Lúc nãy, bác sĩ đề nghị nên cho khám sức khỏe tổng quát, Trương Phong Nguyệt liền đồng ý, bởi hắn biết cho dù bây giờ hắn không đồng ý, thì Lưu Trấn Đông cũng sẽ yêu cầu khám tổng quát cho Đan Phi. Vậy nên, hắn thà chấp nhận đề nghị của bác sĩ để phần nào giảm bớt hình phạt. Mà dù có như thế, hắn cũng không dám nghĩ Lưu Trấn Đông sẽ tha cho hắn, nhẹ nhất thì hắn sẽ phải chi trả toàn bộ chi phí khám bệnh kia, còn nặng thì... Làm sao có người đã từng là lính ở đoàn 301 mà không biết Lưu đại quân gia (*) ghét nhất việc bị đùa giỡn?
(*) Đại quân gia chỉ nhà làm quan, làm tướng, quân hàm rất cao và có tuổi trong công tác.
Người nằm trên giường bệnh hoàn toàn không có chút cử động nào, nếu không thấy phần ngực luôn phập phồng, thì với khuôn mặt tái nhợt, Đan Phi trông rất giống người chết. Nhưng phải thừa nhận rằng khuôn mặt kia CMN thật xinh đẹp.
Quan sát một lúc lâu, Trương Phong Nguyệt bĩu môi nói: "Tên nhóc Lưu Trấn Đông may mắn thật." Rất nhiều khách hàng của công ty thích Đan Phi, nhưng cho tới bây giờ tên nhóc Đan Phi vẫn luôn tươi cười từ chối người ta, không có ngoại lệ nào cả. Làm thế nào mà Lưu Trấn Đông lại có thể lọt vào mắt xanh của người đẹp này được nhỉ? Là do cậu ta cao ráo, đẹp trai sao? Nhưng trong số những khách hàng kia, cũng có không ít người cao to, ưa nhìn mà, hơn nữa còn có cả những chàng trai ăn nói rất ngọt ngào lại vô cùng có năng lực, ngay cả những anh chàng đẹp trai, nhà giàu cũng có nữa, nhưng sao cậu ta lại chỉ nhìn trúng Lưu Trấn Đông? Hắn nghĩ như thế vì từ sau khi Đan Phi ra khỏi đoàn 301, biểu hiện của cậu ta rất khác. Tên nhóc này chắc chắn đã có ý với Lưu Trấn Đông rồi, cho dù không nhiều thì cũng sẽ không quá ít. Nếu không phải như vậy, thì sao lại có một loạt điều kì lạ xảy ra như thế? Khoảng năm hay sáu năm nay, khi làm việc ở chỗ của hắn, Đan Phi chưa từng có những biểu hiện lạ như vậy. Tính ra thì hai người họ cũng mới chỉ biết nhau được gần một tháng thôi nhỉ?
Ngày ngày gặp nhau, sớm tối ở cùng, quả nhiên rất nguy hiểm! Từ những cặp đôi còn đang trong giai đoạn hẹn hò đến những người đã kết hôn rồi đều nói rằng việc gặp mặt hàng ngày là điều rất hiếm. Bọn họ luôn cố gắng sắp xếp thời gian rảnh để gặp mặt đối phương, cứ như vậy khoảng một năm rưỡi, hay nhiều lắm là hai ba năm sau thì họ tiến tới hôn nhân. Kì thực, thời gian bên nhau của họ cũng chỉ có thể tính bằng tháng. Như vậy, chuyện Đan Phi nảy sinh tình cảm với Lưu Trấn Đông là điều hiển nhiên.
[ Chỉ có tại wordpress và wattpad nhà Ý Vị Nhân Sinh ]
"Giám đốc, Đan Phi thế nào rồi?" Tiểu Niên cúi người, thở hổn hển. Cậu vội vàng tới đây, vì lo lắng Đan Phi xảy ra chuyện. Mặc dù cậu lớn tuổi hơn, nhưng Đan Phi vẫn là thầy của cậu.
"Không có chuyện gì lớn, cậu ta đang ngủ. Đồ tôi dặn, cậu có mang tới không?" Trương Phong Nguyệt lấy lại tinh thần, quyết định mạnh dạn đối mặt với khó khăn trước mắt. Bây giờ, ở đây nghiêm túc nhận lỗi thì còn có thể được khoan hồng, còn nếu mà trốn đi thì tội sẽ càng nặng thêm! Bên nào nặng, bên nào nhẹ, hắn tự biết cân nhắc.
"Tôi đã mang theo tất cả mọi thứ anh cần. Lát nữa, Đại Niên cũng sẽ tới. Nếu anh bận công việc thì hãy đi trước đi, tôi với Đại Niên sẽ ở đây để chăm sóc Đan Phi."
"Không gấp, tôi sẽ chờ ở đây cùng các cậu."
Chờ gì thì Trương Phong Nguyệt không nói, nên Tiểu Niên tưởng giám đốc muốn chờ Đan Phi tỉnh lại. Kì thực, chỉ Trương Phong Nguyệt mới biết, hắn là đang chờ Lưu Trấn Đông. Cậu ta nhất định sẽ đến.
Đến bệnh viện, vì không muốn mất thời gian tìm chỗ đậu xe, nên Lưu Trấn Đông liền tấp xe vào lề rồi gọi điện cho Trương Phong Nguyệt. Sau khi biết được vị trí cụ thể, hắn ngay lập tức phóng thẳng đến nơi đó. Mỗi khi không khỏe, hắn đều đến bệnh viện thuộc quân đội, nên chưa đến nơi này bao giờ.
Lúc Lưu Trấn Đông đến đúng lúc túi truyền dinh dưỡng sắp hết và Đan Phi thì vẫn đang ngủ. Cậu trông rất mệt mỏi, đến cả khi ngủ mà mày vẫn nhíu lại.
Lưu Trấn Đông nhìn một hồi lâu, rồi xoay người bước ra khỏi phòng, để cho Đan Phi có không gian nghỉ ngơi yên tĩnh.
Nhìn thấy vẻ mặt thoải mái của Lưu Trấn Đông, Trương Phong Nguyệt ngốc nghếch hỏi: "Cậu không cần xem giấy khám bệnh của bác sĩ à?"
Lưu Trấn Đông lắc đầu, châm một điếu thuốc, cười nói: "Tám năm trước, từ khi cậu bị treo trên cây, cậu sẽ không dám lừa tôi nữa." Hắn vẫn luôn tự tin trong chuyện này.
Trương Phong Nguyệt đen mặt, miệng co giật.
Cùng lúc đó, Tiểu Niên cũng mang một túi đồ tới, "Lưu liên trưởng, đây là quần áo Đan Phi, lát ngài có thể giúp cậu ta thay đồ." Hiện tại, hắn vẫn đang mặc bộ đồ bẩn ở công trường và dưới cái nhìn của giám đốc, hắn không dám động đậy một ngón tay. Giám đốc bảo đây là đang giữ an toàn tính mạng cho hắn, nhưng tại sao lại vậy chứ?
Lưu Trấn Đông cảm ơn, nhận lấy cái túi, rồi nhìn sơ qua đồ dùng ở bên trong. Bên trong là một ít đồ lót và một số vật dụng cá nhân. Nghĩ đến chuyện một người đàn ông khác chạm vào quần lót của Đan Phi, Lưu Trấn Đông liền bực bội, nhưng khi thấy hai cái quần lót màu trắng kia đều do hắn mua, hắn lại cảm thấy thoải mái.
"Bệnh viện đề nghị làm kiểm tra toàn thân, tôi đồng ý rồi. Chỉ là phải chờ đến khi Đan Phi tỉnh lại, chuyện này nhờ cậu vậy. Tiểu An đang có mang mà phải ở nhà một mình, tôi phải về ngay." Trương Phong Nguyệt nói xong, liền đứng dậy, "Có chuyện thì gọi tôi."
"Cho cậu ta nghỉ ngơi nửa tháng." Lưu Trấn Đông không đổi sắc mặt, hắn cứ nhìn chằm chằm vào người nằm trên giường bệnh, rồi nói.
"Được, cứ theo ý cậu. Đợi cậu ta khỏe hẳn, rồi hãy cho đi làm, cậu hiểu điều này mà." Trương Phong Nguyệt nói xong, liền kéo Tiểu Niên đi. Sau khi ra khỏi cửa khoa hồi sức cấp cứu, hắn lập tức thở gấp hai cái.
Tiểu Niên quan sát hành động kỳ quái của giám đốc, "Giám đốc, anh không khỏe sao?"
"Không phải, tôi chỉ là cảm thấy không khí trong đó khá loãng." Làm sao hắn dám thở trong cái bầu không khí đó chứ, thật kinh khủng!
Gọi điện bảo Triệu Sơn và Lương Phiếu đến xong, Lưu Trấn Đông đi tìm bác sĩ để hỏi về tình hình sức khỏe của Đan Phi, sau đó liền quay về phòng bệnh.
"Thật sự là rất tốt... sao?" Hắn đương nhiên hiểu điều này có nghĩa là gì. Không chỉ bệnh tình thuyên giảm, mà vấn đề tình cảm cũng sẽ tốt hơn, không phải sao?
Thật ra, hắn cũng cảm thấy lạ. Hắn rõ ràng rất lo lắng trong lúc tới đây, nhưng khi đến nơi rồi, nhìn thấy Đan Phi, hắn ngay lập tức bình tĩnh lại. Nếu là trước kia, hắn sẽ la mắng, làm đủ thứ trò với Trương Phong Nguyệt, rồi mới nói đến những chuyện khác. Còn bây giờ, bất kỳ chuyện gì liên quan đến Đan Phi đều ảnh hưởng rất lớn đến quyết định của hắn.
Hắn nghe người ta nói, yêu một người là luôn muốn bắt nạt người ấy, nhưng đến bây giờ, hắn chợt nhận ra, điều đó không hẳn là đúng. Nếu đúng như vậy, thì trong từng ấy năm, người hắn yêu phải là Trương Phong Nguyệt. Nhưng sự thật là, ngoài việc cảm thấy khá thú vị khi quan sát biểu cảm của Trương Phong Nguyệt, thì hắn cũng không có một cảm giác đặc biệt nào khác. Tuy nhiên, với Đan Phi thì khác, hắn luôn mong cậu khỏe mạnh, vui vẻ và bình an... Chỉ cần Đan Phi sống tốt, hắn liền cảm thấy những thứ khác không còn quan trọng nữa.
Đôi mắt đang nhắm nghiền khẽ chớp, hàng lông mi dài khẽ đung đưa theo chuyển động của con ngươi.
Đan Phi mở mắt ra, bối rối một hồi lâu, rồi mới nhìn thẳng về phía Lưu Trấn Đông. Cậu muốn chào hỏi một chút, nhưng lại không thể phát ra tiếng.
Lưu Trấn Đông đi lấy nước, đỡ Đan Phi tựa vào người mình, sau đó giúp cậu uống nước.
Đan Phi cảm thấy chóng mặt, cả người không còn chút sức lực nào. Cậu nhớ mình đang chuẩn bị trèo thang xuống, thì đầu đột nhiên choáng váng, rồi ngã xuống đất. Tuy rằng mông hơi đau, nhưng vì mặt đất quá mát mẻ, nên cậu muốn nằm nghỉ một chút, sau đó liền thiếp đi...
"Thấy thế nào?" Lưu Trấn Đông đặt ly nước xuống, nhưng không dìu người trên ngực nằm xuống, nên cứ thế nửa ôm Đan Phi vào lòng.
"Tốt lắm. Sao anh lại tới đây?" Đan Phi nói xong, liền nhận thấy giọng mình nghe như người sắp chết, thật đáng sợ.
"Phong Nguyệt nói cậu rơi từ trên thang xuống, nên tôi đến." Cảm thấy người trong ngực đang tránh né, hắn hơi dùng sức, ôm chặt hơn một chút.
"Này, anh như vậy, tôi thấy không thoải mái, đỡ tôi nằm xuống đi." Đan Phi bất đắc dĩ nói.
Nhưng lại nghe Lưu Trấn Đông đáp lại: "Tôi vừa hỏi cậu cảm thấy thế nào, cậu nói mình thấy rất tốt, tại sao bây giờ lại bảo không thoải mái?"
Làm sao tôi biết được anh hỏi chuyện đó chứ! Theo lẽ thường, thì ai cũng sẽ nghĩ rằng anh muốn hỏi đến sức khỏe mà?!
"Đan Phi, cậu sợ cái gì?" Ngay lúc Đan Phi đang trợn trắng mắt, than thầm, thì một giọng nói trầm thấp truyền đến bên tai.
Ngay sau đó, tất cả biểu cảm kì quái trên mặt của Đan Phi đều bị Lưu Trấn Đông nhìn thấy hết.
Tôi sợ cái gì à?
Tôi còn có thể sợ cái gì chứ... Đã nhiều năm như vậy rồi, tôi đã sớm không sợ gì cả, tôi chỉ sợ cái người họ Tiền kia lại làm cậu Hai bị thương. Nhưng chuyện này tôi nói ra được sao? Người kia cấp bậc quá cao, lại nói anh chỉ là một Liên trưởng, mà Liên trưởng thì làm sao có thể bằng Lữ trưởng? Nếu anh xảy ra chuyện gì, thì tôi thấy khó xử lắm. Anh mời tôi đến giảng bài, tôi đồng ý vì tôi xem anh là bạn, nhưng chúng ta đâu phải người một nhà, thì dựa vào đâu mà anh phải mạo hiểm vì tôi? Nếu như thế, thì tôi thà không nói còn hơn. Còn nếu anh tự mình điều tra và giúp tôi, thì xem như anh cũng có trái tim. Còn không, thì cũng không sao cả, anh không cần thiết phải làm thế.
___hết chương 14___