Tết Thượng Nguyên năm ấy, vĩnh viễn là khoảng thời gian tốt đẹp nhất trong lòng hắn.
Năm ấy, hắn chưa gả, nàng chưa cưới.
Chỉ là đáng tiếc, tình sâu duyên cạn.
Ngọc Ninh hôn mê, không muốn tỉnh lại, hắn sợ khi tỉnh lại giấc mơ sẽ tan biến. Hắn sẽ không nói cho người khác biết, giờ phút này hắn đang trong một giấc mơ, là giấc mơ đẹp, đã rất lâu rồi hắn chưa từng mơ thấy giấc mơ nào tốt đẹp như thế, hắn dường như đã bị sa vào trong đó, chỉ muốn ngủ say vĩnh viễn không bao giờ phải tỉnh lại nữa.
Trong giấc mơ đó, nàng vẫn ôn nhu như cũ. Hắn vẫn là tiểu công tử chưa xuất giá, tình đậu sơ khai.
* * *
Hàn Ngọc Sanh nhìn người trên giường vẫn luôn hôn mê không tỉnh, mày nhăn càng chặt, nếp gấp khắc thật sâu lên trán.
Từ lần trước hắn giận dỗi rồi ngất xỉu trước mặt nàng, nàng đã mời tới không ít đại phu để khám cho hắn. Nhưng một đám đại phu lại luôn lắc đầu với nàng. Mấy ngày gần nhất nàng đã mời đến một vị đại phu đức cao vọng trọng ở trấn trên đến bắt mạch cho Ngọc Ninh.
Vị đại phu này xem mạch tượng, thỉnh thoảng quay đầu lại nhìn nàng, khiến nàng cảm thấy khó hiểu. Trước khi đại phu ra về, đã nói với nàng, vị công tử này đã trúng độc nhiều năm, loại độc này vô cùng đáng sợ, nếu không trong vài năm ngăn ngủi cũng sẽ không thể đem một người sống sờ sờ hành hạ thành dáng vẻ dầu hết đèn tắt như vậy.
Nàng hỏi đại phu, độc này có thuốc giải hay không?
Đại phu thở dài một tiếng, lắc đầu, chỉ nói với nàng một câu.
Chuẩn bị hậu sự đi.
Đại phu đi rồi, Hàn Ngọc Sanh ngồi ở đầu giường, ngồi yên như vậy liên tục vài canh giờ, nước trà cũng không uống, chỉ xuất thần nhìn người trên giường, mấy ngày liền sắc trời sáng hay tối nàng cũng không biết.
Nàng duỗi tay, chạm vào chiếc cổ trắng tinh như ngọc của Ngọc Ninh.
Nàng có thể cảm nhận được dòng máu tươi đang chậm rãi lưu động dưới ngón tay, ấm áp như thế, không hề có sự lạnh lẽo của cái chết. Một người đang sống sờ sờ như vậy, lại kêu nàng chuẩn bị hậu sự cho hắn, kêu nàng xem hắn như người sắp chết? Việc này, nàng hoàn toàn không thể làm được.
Chẳng qua ta chỉ muốn thê chủ tới tục mệnh cho mình, một mạng đổi một mạng.
Nếu như không thích, sẽ không sinh con nối dõi cho nàng.
Nàng cúi đầu xuống, vùi mặt vào trong gối còn vương mùi của Ngọc Ninh.
Làm ra những việc tàn nhẫn như thế, còn nói là thích? Vậy nếu hận một người, chẳng phải là càng đáng sợ hơn sao?
Nàng nghĩ không ra.
Nàng duỗi tay sờ sờ tóc, mặt, bờ môi của Ngọc Ninh.
Ta biết ngươi thích Ngọc Thanh, nhưng ta thích ngươi, chúng ta mới xứng đôi.
Chúng ta tìm nơi nào thật xa để ẩn cư đi, chỉ có hai người chúng ta, ta sẽ vì ngươi sinh nhi dục nữ, vì ngươi rửa tay làm canh thang.
"Ngươi a."
Những lời này ngày xưa hắn vẫn luôn treo ở bên miệng, nàng không hề để trong lòng, giờ phút này lại liên tục vang vọng trong đầu nàng, không ngừng nghỉ, lặp lại một lần lại một lần.
Nàng chỉ chỉ mũi hắn, cảm thấy hắn vừa đáng thương lại buồn cười. Nàng nở nụ cười khổ.
"Ngươi a, ngốc hệt như Hứa Chuỗi Ngọc. Ngươi muốn hận Tống Thư Hoa thì hận dứt khoát một chút, biết rõ người nàng thích không phải ngươi, tại sao còn muốn cố chấp lăn lộn chính mình, chẳng lẽ ngươi tin rằng chỉ cần ngươi thâm tình như thế liền có thể làm lay động tâm của nàng?"
Nàng nhịn không được nhéo nhéo mặt hắn.
"Đừng ngu ngốc như vậy. Nếu như ngươi giống Hạ Vân Hoàn thì thật tốt, như vậy ta liền sẽ không do dự, ta còn có thể nhẫn tâm một chút, giúp ngươi mua quan tài, đem ngươi chôn vào lòng đất."
Nàng muốn cười, muốn châm chọc hắn, lại phát hiện ra mình cười không nổi nữa.
* * *
Ngọc Ninh hôn mê đến ngày thứ 6, đột nhiên mở bừng mắt ra.
Lúc hắn mở mắt ra, liền nhìn xung quanh một cái, phát hiện mình còn ở khách điếm, tâm liền cảm thấy thất vọng.
"Tỉnh rồi?"
Hắn theo thanh âm nhìn lại. Người hắn vừa yêu vừa hận nhiều năm như vậy, không biết khi nào đã đứng ở góc tường lẳng lặng nhìn hắn.
"Ngươi.. Còn ở đây làm gì?"
Giọng hắn khát khô khó chịu, nhiều ngày không nói chuyện, bây giờ vừa nói liền cảm thấy thanh âm khó nghe đến cực điểm. Hắn nghiêng đầu không thèm nhìn nàng nữa. Hắn còn nhớ rõ ánh mắt ngày ấy nàng nhìn người nọ, đó là một loại ánh mắt hắn vô cùng quen thuộc, là ánh mắt thích một người.
Hàn Ngọc Sanh cầm ly nước, trên mặt không có ý cười, động tác ôn nhu đút hắn uống mấy ngụm nước.
Chờ hắn hơi hòa hoãn một chút, nàng mới nói.
"Chúng ta đi xem nhà đi. Ngôi nhà hôm đó ngươi thích ta đã mua rồi."
Không ngờ, hắn lại cự tuyệt.
"Ngươi muốn đi thì tự đi, ta không đi."
Hắn đi làm gì? Ngôi nhà hắn muốn chỉ có thể chứa được hai người, thứ hắn muốn chính là một đời một kiếp, nếu nàng không có tâm với hắn, hắn còn đi làm gì?
Hắn nằm trên giường, xoay người đưa lưng về phía Hàn Ngọc Sanh.
"Ta đã chọn được ngày lành, 8 ngày nữa chính là ngày chúng ta thành thân, ngôi nhà kia là nhà mới của chúng ta."
Âm thanh của Hàn Ngọc Sanh không hề có một tia phập phồng tình cảm nào, nàng chỉ ngồi ở mép giường, chờ hắn phản ứng.
Thân thể của hắn lập tức trở nên cứng đờ, một lúc lâu cũng không động đậy.
Hàn Ngọc Sanh đợi hồi lâu, hắn mới chậm rãi xoay người, gắt gao trừng mắt nhìn nàng.
"Ngươi nói, là thật sự? Ngươi xác định ngươi muốn cưới ta? Cưới ta, ngươi sẽ không được cưới những người khác, ngươi cũng nguyện ý?"
Hàn Ngọc Sanh nhìn hắn, mở miệng nói.
"Đúng vậy."
"Ngươi xác định ngươi muốn cưới ta, ta không phải là công tử chưa xuất giá gì đó, ta đã từng gả cho người, ta cũng không có cách nào giống như những công tử khác, ngay cả con nối dõi cũng không thể cho ngươi, ngươi xác định ngươi còn muốn cưới ta?"
Khuôn mặt tái nhợt lúc đầu của hắn giờ phút này bởi vì phẫn nộ mà đỏ lên, hắn một bên chất vấn nàng, hốc mắt lại chậm rãi đỏ bừng.
"Đúng vậy, ta muốn cưới ngươi."
Nàng nhìn hắn, gật đầu trả lời, lại khiến cho hắn cực kì tức giận.
"Ngươi nói dối! Ngươi căn bản chỉ thương hại ta! Ta sắp chết rồi ngươi có biết không? Ta không còn sống được bao lâu, từ lúc ta quyết định cùng ngươi ở bên nhau, ta đã biết mình không còn có thể sống vui vẻ được nữa, thế nhưng, ngươi lại nói muốn cưới ta?"
Hắn giống như nghe được cái gì đó rất buồn cười, che miệng cười không ngừng, cười đến ngay cả nước mắt rơi cũng không dừng lại.
"Ta chỉ muốn ngươi nếm thử tư vị hối hận là như thế nào, ta muốn cho ngươi biết, không thích ta là việc đáng tiếc đến mức nào, nhưng ngươi lại nói muốn cưới ta? Ngươi không cảm thấy ngươi rất buồn cười sao?"
"Những thứ đó ta đều không cần biết. Ta chỉ là muốn biết, ta muốn cưới ngươi, ngươi đồng ý không?"
Hắn chất vấn cũng không khiến Hàn Ngọc Sanh phản cảm, hắn vẫn như cũ nghe được quyết tâm muốn cưới hắn từ miệng nàng.
Lúc này, người đang điên cuồng vừa cười vừa khóc lại ngây ngẩn cả người. Hắn hoàn toàn không biết nên phản ứng như thế nào. Chỉ ngơ ngác nhìn nàng.
Hàn Ngọc Sanh cũng đang nhìn hắn.
Trong phòng lâm vào một trận yên tĩnh đáng sợ.
Không biết qua bao lâu, lúc thân thể của Hàn Ngọc Sanh cứng đờ, người trên giường mới có phản ứng.
Nàng nghe hắn nói.
"Ngươi biết không? Ta đã chờ những lời này của ngươi tận 5 năm. Thời gian 5 năm thật đúng là gian nan."
Hàn Ngọc Sanh nhẹ giọng.
"Vậy bây giờ đã chậm sao?"
Hắn cong môi, nhìn nàng lộ ra một nụ cười xán lạn, nụ cười giống hệt như lần đầu nàng gặp hắn ở tết Thượng Nguyên, xán lạn mà vui sướng.
"Ngươi nói thử xem?"
* * *
Ngày thứ bảy, nàng đỡ hắn đến ngôi nhà mà hắn thích.
Đồ vật trong phòng nàng cũng chưa từng động đến, chỉ chờ hắn mở miệng nói hắn thích đổi thành thứ nào, ngay cả hoa cỏ nàng cũng không dám di chuyển.
Hắn đứng ở trong đình viện to như vậy, khóe miệng hàm chứa ý cười, rất hài lòng nhìn bốn phía.
Hắn giơ tay chỉ chỉ, muốn đình viện trồng thật nhiều hoa mẫu đơn hắn thích.
Trên hành lang hắn muốn treo đèn lồng hình hoa mẫu đơn.
Chính sảnh hắn muốn để hai cái ghế dựa, một cái bàn, không nhiều không ít, một cái ghế là của hắn, cái còn lại là của nàng, 2 người bọn họ dùng chung một cái bàn.
Trong phòng ngủ của bọn họ cũng phải có một cái ghế nằm, để khi nào nàng dám chọc giận hắn, nàng liền phải ngủ ghế nằm.
Không cần gì khác?
Mặt nàng cũng mang ý cười, nhìn hắn.
Hắn đón ánh mắt của nàng, hơi hơi mỉm cười.
Không có.
Hắn cũng chỉ muốn đơn giản như vậy.
Lúc này đây, chân hắn không bị thương, vết thương trên đùi đã khỏi hẳn, nhưng hắn vẫn ăn vạ trên lưng nàng, để nàng cõng hắn đi dạo trong nhà mới của bọn họ một chút.
Mặt trời chiều ngã về tây, Ngọc Ninh nằm trong lòng ngực của Hàn Ngọc Sanh, ánh mắt nhìn không gian ngả vàng nơi phía chân trời, chậm rãi nói cho nàng biết những bí mật nhỏ của hắn.
"Ta a, biết rất nhiều bí mật trong cung. So lão nhân trong cung còn biết nhiều hơn. Trước kia lúc ở trong cung không có địa vị, ngay cả mặt Nữ hoàng cũng không thấy, không ai xem ta như con người, địa vị của ta ở trong cung cũng không khác gì nô tài. Cho nên bọn họ ở trước mặt ta hoàn toàn không kiêng nể gì."
"Ngươi biết cha ruột của Thái Nữ là ai không? Hắn chính là một vị đại mỹ nhân lừng danh xa gần, đã gả cho Vương gia lại lén cùng Nữ hoàng qua lại. Ngươi biết Nữ hoàng chết như thế nào sao? Nàng không phải bị giết, mà là tự sát. Ngươi biết nô tài bên người Lữ quý nhân gặp chuyện gì không.."
Hắn nằm trong lòng ngực nàng nói chuyện đứt quãng, những việc trong quá khứ mà hắn luôn cất giấu ở tận đáy lòng, bây giờ lại bình thản nói ra, ngay cả mày cũng không nhăn.
Hàn Ngọc Sanh vẫn luôn quan sát biểu tình trên mặt hắn, phát hiện hắn vẫn luôn mỉm cười, vẻ mặt nhẹ nhàng, giống như đã buông xuống.
"Ta tiến cung bao nhiêu năm, độc này liền đi theo ta bấy nhiêu năm.. Chẳng qua, độc này cũng có chỗ tốt, lúc ta chết sẽ không quá thống khổ."
Hắn ngửa đầu, hai tay ôm lấy cổ nàng, kéo xuống đầu nàng xuống, hôn lên mặt nàng.
"Ngươi a, đúng là tiếc nuối cuối cùng của ta. Tấm tắc, thật là đáng tiếc, tại sao ngươi không nói sớm, nếu ngươi nói muốn cưới ta sớm một chút, bây giờ có lẽ chúng ta đã trải qua không ít ngày tháng tốt đẹp."
"Đôi mắt này của ngươi.."
Hắn giơ tay sờ lên hai mắt của nàng.
"Thật là đáng tiếc đôi mắt này của ngươi, luôn nhìn lầm người."
Nàng cau mày nghi hoặc nhìn hắn, không hiểu ý tứ trong lời nói của hắn cho lắm. Hắn lại chỉ mỉm cười, không giải thích.
Hắn duỗi người, ôm eo của nàng, lười biếng liếc nàng một cái.
"Ta mệt mỏi, ôm ta về khách điếm đi.
Ban đêm, hắn thực sự ngủ rất ngon, trong mộng đẹp vẫn luôn kéo dài.
Ngày 8 hôm đó, hắn cũng không tỉnh lại, vẫn luôn hôn mê.
Hàn Ngọc Sanh sờ mặt hắn, không ngừng đánh thức hắn, khóe miệng hắn mang theo nụ cười, nhưng không chịu tỉnh lại.
Một người toàn thân hắc y im ắng đứng ở bên mép giường của Ngọc Ninh. Hàn Ngọc Sanh nhìn thấy người đó, cũng không giật mình, vô cùng bình tĩnh nhìn hắn.
" Ta muốn ngươi nói cho ta biết sự thật. Hạ Vân Hoàn và Ngọc Ninh kỳ thật đều là Hứa Chuỗi Ngọc, đúng không? Ta phải làm như thế nào, mới có thể gặp lại hắn?"