"Ngươi biết vì sao ta tìm ngươi không?"
Hạ Vân Hoàn đứng dựa vào lan can gấp khúc trên hành lang, khóe miệng cười nhợt nhạt, đôi mắt như đang suy tư, nhìn chăm chú vào Hàn Ngọc Sanh.
"Ngươi đến vì nó phải không?"
Hàn Ngọc Sanh không hề che giấu khối ngọc bội, mà thoải mái lấy ngọc bội vốn dĩ thuộc về Hạ Vân Hoàn từ trong lòng ngực ra.
Đôi mắt Hạ Vân Hoàn khi nhìn thấy khối ngọc bội trên tay nàng liền đột nhiên trở nên lạnh lẽo hơn. Hắn duỗi tay muốn đoạt lại.
"Đến tột cùng thì ngươi là ai?"
Hắn vừa đoạt lại ngọc bội, lại phát hiện ngọc bội sớm đã nhiễm hồng. Hắn trừng lớn mắt, có chút không dám tin tưởng.
"Khối ngọc bội này là thứ ta tặng cho thê chủ, ngươi có thể giải thích tại sao nó lại ở trên người của ngươi không?"
Hàn Ngọc Sanh không thể nào biện giải.
Nàng cho rằng thế giới này sẽ không phải thế giới của Hạ Vân Hoàn, nào ngờ nàng đã sống lại trong cùng thế giới với hắn. Sự thật này ngay cả nàng cũng không thể tưởng tượng được, nếu nàng nói thân phận của mình cho Hạ Vân Hoàn, hắn tuyệt đối sẽ kinh ngạc không thua nàng.
Lúc nàng tỉnh lại ngọc bội đã ở trên người nàng, ngay cả nàng cũng không thể giải thích tại sao lại như vậy.
Nàng vừa mở miệng định nói, ánh mắt vô tình lướt qua cửa sổ trên lầu 2, lại không nói nên lời.
Ngọc Ninh đang đứng bên cửa sổ, trên mặt không có một tia biểu tình, giống như một con rối gỗ, vẻ mặt dại ra, ánh mắt trống rỗng lẳng lặng nhìn nàng.
Hàn Ngọc Sanh thu hồi tầm mắt, nhìn Hạ Vân Hoàn trước mặt mình, mới chậm rãi nói.
"Nếu khối ngọc bội là của ngươi, vậy hiện tại liền vật quy nguyên chủ."
Nàng không phải là người ở đây, thật sự không nên cùng bất luận kẻ nào nhấc lên quan hệ.
Nàng xoay người, từ bên người Hạ Vân Hoàn đi ra.
Lúc đi qua người Hạ Vân Hoàn, hắn dùng âm thanh khàn khàn nói cho nàng một sự thật.
"Lúc trước, ta lừa nàng, ta nói với nàng khối ngọc bội này là mệnh của ta, nhưng ta không nói với nàng, thật ra khối ngọc bội này là thứ thay ta tục mệnh. Vốn dĩ ta chỉ có thể sống đến năm 22 tuổi, ta đã dùng nó để thê chủ thay ta tục mệnh."
Vốn dĩ người chết nên là ta.
Hàn Ngọc Sanh đột nhiên dừng chân, cả người cứng đờ. Nàng gắt gao nhìn chân của mình. Hai chân giống như không phải của nàng, nàng muốn chạy, muốn thoát khỏi người nam nhân này, lại không thể động đậy.
Nàng còn nhớ rất rõ ràng cảm giác sống không được chết không xong lúc trước, cứ trơ mắt nhìn tay của mình dần dần không thể động đậy, rồi ngay cả chân cũng không động đậy, cuối cùng tri giác cũng biến mất. Lúc hấp hối, nàng giống như một xác chết, nằm trên giường trợn tròn mắt chờ đợi tử vong đang đến gần.
Kết quả, người này lại nói với nàng, người vốn dĩ nên chết chính là hắn? Mượn mệnh của nàng để tục mệnh?
Nàng xoay người, trừng mắt nhìn hắn.
Nàng đã từng cho rằng nàng rất hiểu biết người nam nhân này, nàng còn tưởng rằng hắn thật sự thích nàng, nên ngay cả mệnh của mình cũng muốn cho nàng, kết quả, hắn lại đứng ở đây nói với nàng, hắn lừa nàng?
Giờ khắc này, Hàn Ngọc Sanh đột nhiên muốn hỏi hắn, có phải đang cảm thấy nàng rất giống một tên ngốc cực kì buồn cười hay không?
Hạ Vân Hoàn cầm khối ngọc bội nhiễm hồng kia, nhìn thấy hết biểu tình kinh ngạc của nàng.
"Khối ngọc bội này hiện tại đã vô dụng, cho dù lúc trước nàng không chết được, hiện tại cũng không sung sướng gì. Ngươi nhìn xem, có phải đã biến đỏ hay không? Màu đỏ này không phải là máu của ta, mà là của nàng."
"Ta không biết tại sao ngươi lại có nó, những gì ta có thể nói, đều đã nói."
Hạ Vân Hoàn ném ngọc bội vào trong hồ nước, xoay người định đi.
Hàn Ngọc Sanh vẫn trừng mắt, nhìn bóng dáng hắn.
"Ngươi có từng thích thê chủ của ngươi không?"
Âm thanh của nàng bởi vì kích động mà trở nên nghẹn ngào, khó nghe đến cực điểm.
Hạ Vân Hoàn không xoay người, trầm mặc một lát, lúc Hàn Ngọc Sanh cho rằng hắn sẽ không trả lời, hắn lại mở miệng.
"Nếu không có cảm tình với nàng, ta cũng sẽ không vì nàng mà sinh hài tử."
Hàn Ngọc Sanh cũng không vì đáp án này mà vui vẻ, chỉ kéo khóe miệng, nở nụ cười trầm thấp.
"Cái gọi là cảm tình này so với quyền lực thì là gì?"
Đột nhiên, Hàn Ngọc Sanh nhớ lại đủ loại biểu tình lúc trước của Hạ Vân Hoàn, mới phát hiện ra một sự thật.
Vấn đề này Hạ Vân Hoàn không hề trả lời.
Hàn Ngọc Sanh nhìn bóng dáng hắn rời đi, đứng yên tại chỗ một lúc lâu.
Thật ra đáp án đó, không cần chính miệng Hạ Vân Hoàn nói ra, đáy lòng nàng rõ ràng hơn ai hết.
Hạ Vân Hoàn cả đời đều ở theo đuổi quyền lợi, dã tâm của hắn là thứ nàng không thể ngăn cản. Ngay cả khi biết rõ có khả năng sẽ chết, hắn cũng liều mạng muốn sinh hài tử, nguyên nhân không chỉ đơn giản như hắn nói là vì thích nàng, mà là do hắn cần một quân cờ.
Hàn Ngọc Sanh thất hồn lạc phách trở về phòng.
Ngọc Ninh đang ngồi ở trên giường, đôi mắt gắt gao nhìn chằm chằm nàng.
"Ngươi có thể nói ngươi cùng nam nhân kia có quan hệ gì sao? Hả?"
Hàn Ngọc Sanh nghe thấy hắn nói, chậm rãi ngẩng đầu lên, yên lặng nhìn Ngọc Ninh một hồi lâu, đột nhiên cảm thấy mệt mỏi.
Nàng cảm thấy người kia đưa nàng đến nơi này chắc chắn là vì trả thù nàng, cho nàng nếm hết thống khổ, trả lại cho nàng tất cả những gì nàng gây ra cho Hứa Chuỗi Ngọc.
"Quan hệ gì cũng không có, ngươi vừa lòng chưa?"
Nàng trầm mặt.
Ngọc Ninh vì lời này của nàng mà sửng sốt, híp mắt đánh giá nàng vài lần, giống như nghĩ tới cái gì, mặt mày hớn hở nhìn nàng.
"Ta nghe người trong tiệm nói đêm mai là tết Thượng Nguyên, sẽ có thật nhiều hoa đăng."
"Thì sao?"
Nàng không có tâm tình gì, cũng lười có lệ với hắn.
Ngọc Ninh cũng không vì vậy mà thẹn quá thành giận, tươi cười càng thêm xán lạn.
"Ngươi đi cùng ta đi. Đã lâu rồi ta không đi xem hoa đăng. Ngươi còn nhớ không? Lúc trước chúng ta cũng là vì hoa đăng mới quen biết."
Hàn Ngọc Sanh nhàn nhạt liếc mắt nhìn hắn, không lên tiếng.
Ngọc Ninh nhìn phản ứng này của nàng, khuôn mặt tươi cười cũng dần trầm xuống. Qua một lát, hắn lại mỉm cười.
"Chúng ta ở đây cũng không phải kế lâu dài, ngày mai đi tìm nhà đi."
Lời này rốt cuộc cũng khiến cho Hàn Ngọc Sanh chú ý. Nàng cau mày nhìn Ngọc Ninh.
"Ngươi muốn mua nhà sống ở đây sao?"
Ngọc Ninh cười gật đầu.
"Không chỉ ta, còn có ngươi. Mua một ngôi nhà, chỉ có hai người chúng ta. Rồi tìm ngày lành thành thân đi, đến lúc đó cũng không cần mời người khác, chỉ có hai chúng ta là được."
Hắn nói nói, lại nhịn không được nở nụ cười, hai mắt vô cùng chờ mong nhìn Hàn Ngọc Sanh, đợi nàng trả lời.
Hàn Ngọc Sanh càng nhăn chặt mày.
Sáng sớm hôm sau, Hàn Ngọc Sanh đang ngủ lại bị đánh thức. Bất đắc dĩ quay đầu nhìn người ngồi trên giường.
"Ngươi lại làm sao vậy?"
Nàng bực mình, ôm chăn chuẩn bị ngủ tiếp.
"Ngươi đừng ngủ nữa. Ngươi quên rồi sao? Hôm nay chúng ta sẽ đi xem phòng mà."
Ngọc Ninh kéo chăn trên người nàng xuống, làm nàng lạnh đến rùng mình, buồn ngủ cũng biến mất. Nàng bất đắc dĩ nhìn Ngọc Ninh, đứng dậy lấy y phục, tự mình hầu hạ hắn mặc y phục xong, rồi gọi tiểu nhị bưng nước ấm vào để hắn rửa mặt chải đầu, nàng mới có thể thay y phục.
Hàn Ngọc Sanh hỏi tiểu nhị của khách điếm về một vài căn nhà trong thị trấn, theo chỉ dẫn mà tìm được một ngôi nhà chuẩn bị đem bán.
Nàng đỡ Ngọc Ninh đi xem không ít nhà ở, nhưng cũng chưa vừa lòng nơi nào, đa số đều là Ngọc Ninh đang xem, nàng chỉ ở một bên đắm chìm trong suy nghĩ của mình.
Cho đến khi Ngọc Ninh kêu nàng, nàng đã phát ngốc như vậy trong chốc lát.
"Thư Hoa, Thư Hoa, Tống Thư Hoa!"
Liên tục kêu Hàn Ngọc Sanh vài tiếng đều không được đáp lại, khuôn mặt luôn mang theo tươi cười của Ngọc Ninh cuối cùng cũng sinh khí.
Hắn duỗi tay hung hăng nắm chặt góc áo của Hàn Ngọc Sanh, ép nàng nhìn hắn.
"Sao vậy? Xem xong rồi, thích cái nào?"
Hàn Ngọc Sanh nghi hoặc nhìn Ngọc Ninh, lại phát hiện Ngọc Ninh hình như đang nghiến răng nghiến lợi trừng mắt nhìn nàng.
"Ngươi không muốn cùng ta ở bên nhau thì nói đi, hà tất phải miễn cưỡng chính mình như vậy? Ngươi như vậy là đang thương hại ta sao? Ta đã nói rồi, ta không cần ngươi thương hại. Nếu ngươi không thích ta, liền lập tức cút cho ta, không cần lại xuất hiện ở trước mặt ta."
Hàn Ngọc Sanh bị hắn mắng đến sửng sốt, một lát sau mới phản ứng lại.
"Ngươi đang nói cái gì vậy?"
Nàng cũng không biết mình nơi nào đắc tội hắn. Nàng thực mê mang.
Ngọc Ninh lại cười lạnh lùng.
"Ngươi không biết ta đang nói cái gì sao? Từ khi ngươi nhìn thấy nam nhân kia liền mất hồn mất vía, nếu như ngươi thích hắn như vậy, thì đi tìm hắn đi, không cần để ý tới ta."
Hắn nói xong, liền xoay người đi. Chân hắn còn chưa hoàn toàn bình phục, lúc này không có Hàn Ngọc Sanh đỡ, hắn đi đường có chút gian nan.
Hàn Ngọc Sanh nhìn tư thế đi đường của Ngọc Ninh có chút kỳ quái, không đành lòng, chạy nhanh tới, đang muốn đỡ hắn. Không ngờ, người đang đi phía trước đột nhiên dừng lại, ở trước mặt Hàn Ngọc Sanh từ từ ngã xuống.
"Ngọc Ninh!"
Lúc nàng bế hắn lên, đôi mắt hắn nhắm chặt, sắc mặt trắng bệch, cả người đã hôn mê bất tỉnh.