"Đây là đâu?"
Hàn Ngọc Sanh bị quăng ngã xuống đất, nàng đứng lên nhìn, thân thể không bị thương, chỉ dính một ít bụi trên y phục.
Nàng phủi bụi trên góc áo, rồi mới ngẩng đầu nhìn xung quanh.
Đập vào mắt là một không gian rộng lớn toàn đèn lồng, hình dạng kì lạ, loại hình thái nào cũng có, đủ mọi màu sắc khiến nàng hoa mắt. Nàng cau mày, giọng nói của nam nhân kia lại vang vọng bên tai.
"Hiện tại ngươi chỉ có một con đường để đi, đó là đi vào giấc mơ của hắn."
Câu này càng khó hiểu hơn, không hề trả lời vấn đề của nàng. Hàn Ngọc Sanh tức giận duỗi tay muốn giữ chặt người này, hắn lại lúc ẩn lúc hiện dịch thân thể ra xa, ngồi ở trên cửa sổ cách đó không xa nhìn nàng.
"Tấm tắc." Tiếng cười quái dị chói tai của hắn vang lên. "Ngươi chỉ có thể làm một chuyện, ngăn cản Ngọc Ninh gặp Tống Thư Hoa."
Sau đó, trước mắt nàng đột nhiên tối sầm, tỉnh lại thì thấy mình nằm trên mặt đất.
"Tết Thượng Nguyên năm nay thật náo nhiệt."
"Đúng vậy."
Trên tay người đi đường đều cầm một chiếc đèn lồng xinh đẹp, lúc lướt qua đều tò mò nhìn nàng vài lần.
Hàn Ngọc Sanh ngơ ngác nhìn đèn lồng trên tay bọn họ, lại nhìn con đường náo nhiệt, rộn ràng nhốn nháo trước mắt, nơi nơi giăng đèn kết hoa, giống như đang vui chơi trong lễ hội lớn nào đó.
Đây là cảnh trong mơ của Ngọc Ninh sao?
Còn nhớ rõ lúc trước, chúng ta đã gặp nhau ở tết Thượng Nguyên như thế nào không?
Hàn Ngọc Sanh bỗng nhiên nhớ tới rất lâu trước kia Ngọc Ninh từng nói như vậy, mỗi lần hắn nói chuyện này, trên mặt hắn luôn xuất hiện một loại biểu tình mê mang chờ đợi cùng vui mừng.
Một chiếc đèn lồng đang trôi theo dòng nước từ từ lại gần nàng, rồi lại từ bên người nàng chậm rãi trôi đi.
Đôi mắt nàng đột nhiên trừng lớn khi nhìn thấy một người.
"Đèn của ta.."
Người đứng trước mặt Hàn Ngọc Sanh vì đuổi theo đèn lồng đang trôi mà thở hổn hển, sắc mặt đỏ bừng. Người này có khuôn mặt giống hệt Ngọc Ninh, tuổi lại trẻ hơn Ngọc Ninh không ít, cực kì non nớt.
Nàng ngây ngốc đứng nhìn, trong chốc lát không biết nên làm gì.
"Tại sao ngươi lại thả hoa đăng của ta xuống sông?"
Hắn tức giận, xoay người nhìn người phía sau đang từ từ đi tới.
Hàn Ngọc Sanh nhìn theo ánh mắt của hắn, người phía sau nàng cũng đã từng gặp qua. Hình như là Ngọc Thanh lúc còn trẻ. Khí chất của Ngọc Thanh hoàn toàn giống với sau này, ngược lại Ngọc Ninh hình như không giống với sau này lắm.
"Nhị ca, ta tưởng ngươi.. Ngươi muốn thả."
Ngọc Thanh vừa nói xong, Ngọc Ninh đã tức giận đến không nhịn được, đẩy hắn ngã xuống đất.
"Ta nói cho ngươi biết, đừng bao giờ đụng vào đồ của ta! Ngươi cướp nhiều thứ của ta như vậy, còn muốn đoạt hoa đăng của ta, ngươi làm tốt lắm!"
Hắn nói xong, cũng không muốn nhìn người ngã trên mặt đất nữa, tức giận chạy đi.
Hàn Ngọc Sanh chậm rãi bước đến, thấy rõ ngũ quan của Ngọc Thanh.
Từ trên cao nhìn xuống người đang chật vật bất kham ngã trên mặt đất, nàng hoàn toàn không cảm thấy chút thương hại nào, chỉ thờ ơ lạnh nhạt, lẳng lặng nhìn hắn.
Không phải nàng không so đo chuyện Ngọc Thanh tính kế nàng, chỉ là lười để ý tới. Nhưng bây giờ hắn lại xuất hiện trước mặt nàng, nói là căm hận thì cũng không đến mức đó, nhưng nàng thật sự rất chán ghét người nam nhân này.
Người trên mặt đất bị ánh mắt lạnh nhạt lạnh băng của Hàn Ngọc Sanh làm cho khiếp đảm, hắn ôm chặt thân mình, không ngừng run rẩy, sợ Hàn Ngọc Sanh làm gì hắn, đôi mắt không ngừng nhìn xung quanh bốn phía, muốn xem gã sai vặt của hắn đi nơi nào.
Hàn Ngọc Sanh lại nhìn hắn vài lần, cũng không làm gì, liền đuổi theo Ngọc Ninh.
Vốn dĩ Hàn Ngọc Sanh còn lo lắng nàng dùng khuôn mặt của Tống Thư Hoa sẽ bị Ngọc Ninh nhìn thấy, đang không biết làm sao thì vô tình soi mặt trên dòng sông nhỏ, trong nháy mắt lại thở phào nhẹ nhõm.
Tuy nàng đang ở trong giấc mơ của Ngọc Ninh, nhưng mặt không phải của Tống Thư Hoa, mà là khuôn mặt thực sự của Hàn Ngọc Sanh.
Nói thật, từ sau khi Hứa Chuỗi Ngọc chết, rất lâu rồi nàng chưa được nhìn thấy khuôn mặt ban đầu của mình. Trong khoảng thời gian này nàng vẫn luôn sống trong thân thể của người khác, nói tự nhiên hoàn toàn là gạt người.
Nàng không biết khi nào Tống Thư Hoa sẽ xuất hiện, cũng không biết khi nào Ngọc Ninh sẽ gặp Tống Thư Hoa, nàng chỉ biết đi theo Ngọc Ninh, có lẽ mọi vấn đề sẽ được giải quyết dễ dàng.
Ngọc Ninh chạy không xa, vì vướng cục đá ven đường mà ngã xuống đất. Hắn không khóc cũng không nháo, lập tức đứng lên chạy đến bờ sông.
Hàn Ngọc Sanh lúc đầu còn không biết hắn muốn làm gì, sau đó thấy hắn duỗi tay muốn vớt hoa đăng trên sông, nàng mới hiểu.
Nàng yên lặng đứng trong góc hắn không nhìn thấy để quan sát, thấy hắn bắt đầu vớt từng cái từng cái đèn lồng trên sông lên, giống như đang phân biệt cái gì, vẻ mặt thất vọng đem hoa đăng thả lại trên sông, để nó chậm rãi trôi theo dòng nước.
Y phục trên người hắn đều ướt đẫm, hắn lại không quan tâm, chỉ tiếp tục vén tay áo lên, cúi người xuống đi lên phía trước tìm kiếm.
Hàn Ngọc Sanh đứng bên cạnh thấy hắn vất vả như vậy, cũng tò mò nhìn những hoa đăng đó.
Ngọc Ninh thích tết Thượng Nguyên, Hứa Chuỗi Ngọc cũng thích ngày hội này, lúc trước hắn luôn ở bên tai nàng nói mãi năm nay muốn đi dạo tết Thượng Nguyên, nàng lúc nào cũng gật đầu đồng ý lần sau sẽ dẫn hắn đi xem, nhưng hứa hẹn này cho đến khi hắn chết, nàng vẫn không làm được.
Vừa nhớ tới Hứa Chuỗi Ngọc, ánh mắt của nàng liền có chút ảm đạm.
Đại đa số hoa đăng trên sông đều được viết thứ gì đó, không phải vẽ thì là viết chữ. Nàng cũng không biết hoa đăng của Ngọc Ninh có hình dạng gì, chỉ có thể đứng ở bên cạnh nhìn hắn không ngừng vớt hoa đăng lên rồi lại thả đi.
Lặp đi lặp lại như thế không dưới mười lần.
Cho đến khi Hàn Ngọc Sanh nhìn thấy người từ xa đi tới, đôi mắt nàng mở to, lại quay đầu lại nhìn người đang chuyên chú vớt hoa đăng.
Người đang đi tới không phải ai khác, là người nàng đang tìm, cũng là người nàng chú ý chặt chẽ Tống Thư Hoa.
Nếu bây giờ không ngăn cản nàng, thì sau đó Tống Thư Hoa sẽ đụng mặt Ngọc Ninh.
Hàn Ngọc Sanh cuống quít từ trong góc đi ra, đến gần Tống Thư Hoa.
Nàng duỗi tay đụng vào túi tiền bên hông của Tống Thư Hoa, cố ý ở trước mặt Tống Thư Hoa cướp túi tiền của nàng. Quả nhiên Tống Thư Hoa giống như nàng dự kiến, lúc đầu còn đứng ngơ ngác một chút, sau đó mới phản ứng lại nhấc chân đuổi theo nàng, la hét nàng bị cướp túi tiền.
Hàn Ngọc Sanh ở ngõ nhỏ chạy tới chạy lui, tốn rất nhiều sức lực mới bỏ xa được người phía sau.
Nàng ước lượng túi tiền, túi tiền rất nhẹ, sờ lên không giống như đựng ngân lượng hoặc là ngân phiếu. Nàng tò mò mở ra.
Bên trong chỉ có một tờ giấy.
Nàng sửng sốt, mở tờ giấy ra.
Trên giấy chỉ viết một câu thơ, ngay cả tên người nhận cũng không có.
Nàng vuốt cằm, đọc đi đọc lại mấy lần, mới ý thức được đây là thơ tình dành cho người trong lòng.
Lúc Hàn Ngọc Sanh trở lại bờ sông, Ngọc Ninh vẫn đang tiếp tục động tác vừa rồi khi nàng rời đi, cong eo nhặt từng hoa đăng lên cẩn thận nhìn nhìn, rồi lại thất vọng mà thả lại đi.
Hàn Ngọc Sanh nhìn lắc đầu.
Nàng dụ Tống Thư Hoa rời đi, chỉ cần không có gì bất ngờ xảy ra, tết Thượng Nguyên năm nay Ngọc Ninh tuyệt đối sẽ không gặp gỡ Tống Thư Hoa.
Hàn Ngọc Sanh nhìn Ngọc Ninh lặp lại một động tác, cuối cùng nhịn không được lắc đầu.
Nàng đi đến một sạp mua hoa đăng, mặt trên của hoa đăng không có gì cả. Nàng mở ra tờ giấy có câu thơ của Tống Thư Hoa, viết câu thơ kia lên hoa đăng.
Sở dĩ nàng chọn này câu thơ này, là bởi vì cảm thấy nó rất quen thuộc. Vừa rồi, nàng mới nhớ tới, đây là câu thơ Ngọc Ninh thường xuyên lẩm nhẩm trong lúc hôn mê mấy ngày nay.
Tuy nàng đã thay đổi hoàn cảnh trong mơ của Ngọc Ninh, hắn cũng sẽ không thể gặp Tống Thư Hoa, có thể sau này hắn sẽ gặp được người hắn thích, cũng có thể sống cô độc một mình trong suốt quãng đời còn lại. Cho dù như thế nào, nàng vẫn nên viết câu thơ này cho hắn.
Thừa dịp Ngọc Ninh đưa lưng về phía nàng để vớt hoa đăng, nàng lặng lẽ đi đến phía sau hắn, để lại một ngọn hoa đăng.
Lúc sắp rời đi, Hàn Ngọc Sanh quay đầu, nhìn thoáng qua người bên bờ sông.
Câu thơ kia nàng đã quên mất, chỉ nhớ đại khái nó đại biểu cho ý gì.
Giữa biển người mênh mông, chỉ muốn thương tiếc ngươi.
Câu này tặng cho Ngọc Ninh là thích hợp nhất.
* * *
Khi Hàn Ngọc Sanh tỉnh dậy lần nữa, là ở khách điếm, nàng đang nằm trên giường, Ngọc Ninh nằm hôn mê bên cạnh.
Nàng quay đầu nhìn hắn, đôi mắt từ từ trợn to, cuối cùng nhịn không được vươn tay.
Tay nàng chỉ chạm được vào khối da thịt lạnh băng, là cái lạnh băng thuộc về người chết. Khuôn mặt Ngọc Ninh cứng đờ, đôi mắt hắn sẽ không bao giờ mở ra nữa.
"Tại sao lại như vậy?"
Nàng đột nhiên ngồi dậy, trừng mắt nhìn người đang ngồi ở trên cửa sổ.
Đôi mắt người nọ giống như nhìn xuyên qua nàng, không trả lời. Một lát sau, hình như hắn đã chịu kích thích gì đó, đột nhiên từ bên cửa sổ hoảng loạn đi tới mép giường.
"Ngươi.. Ngươi, Ngọc Ninh hắn như thế nào sẽ.."
Ngôn ngữ của nàng bắt đầu trở nên hỗn loạn. Trong đầu vẫn còn nhớ rõ lúc nãy ở trong mơ của Ngọc Ninh, hắn vẫn là một người sống sờ sờ. Tại sao vừa mở mắt ra..
"A, thực ra hắn sớm đã chết, nếu không phải còn có tâm nguyện chưa hoàn thành, cứ chấp nhất lưu luyến sống trong giấc mộng mờ mịt hư ảo thì bây giờ đã sớm đi đầu thai rồi."
Hàn Ngọc Sanh đang vì cái chết của Ngọc Ninh mà chấn kinh, bây giờ nghe thấy người này nói, cả người nàng đều ngốc.
"Là sao?"
"Hắn sớm đã biết Tống Thư Hoa không còn ở nhân thế, lúc ngươi chiếm cứ thân thể Tống Thư Hoa hắn liền biết được. Ngươi biết tại sao Tống Thư Hoa không?"
Người này ở sau khăn che mặt hơi nhếch khóe miệng.
"Vì yêu sinh hận, hắn không chiếm được, người khác cũng đừng mơ tưởng."
Đừng đụng vào đồ của ta.
Nàng nhớ tới bóng dáng chấp nhất bên bờ sông kia. Đột nhiên hiểu ra.
Ngọc Ninh không phải muốn vớt hoa đăng, mà là muốn huỷ hoại nó.
Hàn Ngọc Sanh quay đầu nhìn người trên giường.
Ngọc Ninh đang an tĩnh nằm ở nơi đó, ngủ ngon lành, giống như khi hắn hôn mê lúc trước. Bây giờ nàng mới hiểu ý của Ngọc Ninh.
Đôi mắt của ngươi luôn nhìn lầm.
Thật đáng tiếc.
Lúc ấy, nàng không hiểu ẩn ý trong lời nói của hắn, bây giờ nghĩ lại, lúc ấy hắn đang nói nàng không hiểu ý nghĩ sâu trong nội tâm của hắn.
Nguyện vọng thực sự từ tận đáy lòng của hắn là chưa bao giờ gặp gỡ Tống Thư Hoa, như vậy sẽ không thương tâm, sẽ không bị thương.
"Ngọc Ninh và Hứa Chuỗi Ngọc có quan hệ gì không?"
Nàng trước sau vẫn là chấp nhất với vấn đề này.
Người này lại không trả lời vấn đề của nàng, chỉ nói một câu.
"Hứa Chuỗi Ngọc trước khi chết đã đặt cho hài tử một cái tên, tên là Ngọc Ninh.