Hạ Diệu Diệu không cười mà nói luôn: “Ngốc quá.” Hôn nhân cần phải tôn trọng lẫn nhau, khi sức mạnh của tình cảm lùi dần thì vẫn còn những điểm sáng hấp dẫn hai bên, có tâm thái cùng nhau sống bình yên, đương nhiên khi chung sống lâu với nhau rồi thì không có tình yêu cũng sẽ nảy sinh tình yêu, là loại tình yêu gắn bó cùng hoạn nạn.
“Vậy rốt cuuộc3cậu có thích Hà Mộc An không.” Khổng Đồng Đồng ghé sát đầu lại.
Hạ Diệu Diệu vươn tay ra, gõ vào đầu cô ấy: “Giữa tớ và Hà Mộc An không thể nói là thích hay không thích nữa, nhiều hơn thích, nặng hơn yêu, hai chữ tình yêu này quá là nhẹ, không thể chống đỡ nổi mối quan hệ giữa tớ và anh ấy, cậu hiểu không!”
“Hiểu rồi, cậu đến để khoe mẽ đây mà, để tớ đoán xem nhé?” Khổng Đồng Đồng nhìn Hạ Diệu Diệu: “Có phải là cãi nhau không, mới sáng sớm đã ngồi xe hơn hai tiếng đồng hồ để hẹn mình đi spa, cũng chẳng phải là nhà cậu không có, chỉ có một khả năng thôi, cậu cãi thua rồi!”
Khổng Đồng Đồng hài lòng rồi: “Nói nghe nào, anh ấy đắc tội cậu như thế nào?” Cô chỉ nghĩ thôi đã thấy thú vị rồi, một người âm trầm như Hà Mộc An làm thế nào để Diệu Diệu tức giận được nhỉ, chắc chắn quá nửa là do cô ấy tự chuốc lấy bực vào người.
“Thật khó mở miệng.” Đàn ông đúng là không nên chiều chuộng quá, vì chuyện của Cố Tích mà cô tươi cười với anh vài ngày, bám lấy anh mấy ngày mà cái đuôi đã muốn vểnh lên tận trời rồi, tự cho mình ở nhà cũng là sếp lớn nói một3là một hai là hai à, muốn để anh xoa bóp vài cái còn gọi bác sĩ đến làm gì, đã thế lại còn gây áp lực bằng ánh mắt với cô, đúng là chuốc lấy bực dọc.
“Cậu biết là khó mở lời vậy mà còn giận dỗi đương nhiên như vậy! Đúng là nhất cậu luôn, chẳng ai theo kịp, thế mà hôm qua còn nói tớ, cậu nhìn lại mình đi!”
“Phụ nữ chính là như vậy mà, chỉ nói người khác không nhìn bản thân không được à, tại sao mình không thể phát huy đức tính này của phụ nữ chứ!”
“Được, cậu giỏi lắm, không ai nói thắng cậu được, may đối tượng là Hà Mộc An không phải tớ, cậu muốn giày vò anh ấy như thế nào thì tùy cậu, nương nương cậu vui là được.” Cô ăn no lắm rồi: “Nương nương muốn về nhà hay là...”
“Đã hẹn là đi dạo phố rồi, về gì mà về.” Về rồi cũng chẳng có gì vui, lúc nào cũng chỉ biết công việc công việc, mới khen anh lúc chăm chú làm việc là đẹp trai nhất có hai lần thế là cứ ngày ngày bê việc vào trong phòng ngủ mà làm chẳng biết đâu là điểm dừng, khi làm việc còn không cho phép phát ra bất cứ âm thanh nào!
Cô là không khí à? Cho dù là thế thì vẫn có âm thanh phát ra, lần sau cô còn khen anh về phương diện này thì cô không gọi là Hạ Diệu Diệu nữa!
Hà Mộc An ngẩng đầu lên từ đống giấy tờ, thấy hơi lạ vì người đến gọi anh ăn cơm không phải là người anh dự đoán: “Phu nhân còn chưa quay về sao.”
Tra sư phụ muốn nói, tôi chỉ quản chuyện trong bếp, chuyện này phải hỏi quản gia mới đúng, nhưng mà chỉ cần suy đoán một chút là ra: “Vẫn chưa.” Không thấy đến báo bữa trưa, chắc là vẫn chưa về.
Hà Mộc An không nói gì, để ông ấy lui xuống, sắc mặt có vẻ không được tốt lắm, đang mang thai còn chạy lung tung, hôm nào cũng phải có người ở bên cạnh, anh lấy đâu ra nhiều thời gian như thế để chơi với cô, càng ngày càng không ra gì, còn dám không về nữa.
Hà Mộc An cầm điện thoại lên gọi cho Hạ Diệu Diệu.