Khổng Đồng Đồng trợn mắt, “Có phải là Hà Mộc An cũng bị cậu chọn trúng bằng cách như thế đúng không.”
“Anh ấy thì không giống, chất lượng tốt như thế, là tớ mua được món hời rồi.” Hạ Diệu Diệu đưa đồ cho nhân viên bán hàng đứng bên cạnh: “Gói lại giúp tôi.”
“Chị không mặc thử sao?”
“Không cần, nhìn qua thấy cũng khá hợp.”
“Mắt của cô ấy tinh lắm, cái gì cũng nhìn ra được, mau gói cho cô ấy đi, không cần phải quan tâm hợp hay không đâu!”
Nhân viên bán hàng đành cười bất lực: “Hai chị thật vui tính quá, để em gói lại.”
Hà Mộc An tắt máy, anh không có thời gian9để nghe hai người phụ nữ nói chuyện phiếm, có điều tâm trạng giờ đã tốt hơn nhiều.
Một lúc sau Hạ Diệu Diệu mới lôi điện thoại ra nhìn, thấy cuộc gọi được ngắt rồi thì cũng không có phản ứng gì, lại bỏ lại vào túi, cách nói chuyện của anh càng ngày càng không kiêng nể gì rồi, cô thầm lẩm bẩm trong bụng. Đối với Hà Mộc An không dùng chút mưu thì không được, nếu không khi quay về rồi, không biết anh sẽ giở chứng vào lúc nào, lại bày ra bộ mặt lạnh lùng nói cô vài câu, có thấy anh tốt đến mấy thì cũng không thể có tâm trạng vui vẻ được.
Giờ cô không còn như hồi còn trẻ chỉ thích những anh chàng cool ngầu3nữa, những người như vậy để chinh phục sẽ rất mệt, nhạt nhẽo chẳng thú vị.
Cô từng này tuổi rồi, rảnh rỗi nên muốn giải trí với ông xã, không hề e dè mà xỉa răng nghịch ngón chân trước mặt nhau, ai có thể làm thiên sứ trong lòng đối phương suốt được chứ, ăn uống cũng phải đoan trang, ngủ cũng phải đoan trang, mỗi phút mỗi giây xuất hiện trước mặt đối phương với dáng vẻ hoàn hảo nhất, sống như vậy sẽ mệt mỏi lắm.
Hà Mộc An lúc nào cùng bày ra vẻ mặt lạnh lùng, chắc anh coi đó như một thú vui luôn rồi, ở nhà hay không ở nhà vẫn là cái dáng vẻ ấy, ngay cả khi ngủ chắc cũng muốn duy trì vẻ mặt3nghiêm túc như thế, khi ăn cơm cũng không giây phút nào quên mình là chủ gia đình, luôn luôn ngồi ở vị trí trung tâm giành cho chủ nhân.
Anh ngồi chỗ khác một lần thì sẽ không phải là chủ gia đình nữa chắc!
Chẳng lẽ anh chưa cào ngón chân bao giờ! Thôi được rồi, anh không cần phải làm vậy vì anh đã có người chuyên nghiệp lo việc đó, nhưng chí ít cũng phải gãi khi ngứa chứ, vậy mà cũng giữ kẽ.
Cô hiểu và cũng cảm thấy anh như vậy không có gì là không tốt cả, con người mà, có thể tự gò ép bản thân vào khuôn phép như thế mới có thể vượt lên trên người khác. Nhưng mà sống với một người như vậy thì… ôi thôi cô thấy mình nên bị chôn xuống đất rồi cắm một cái bia trước mộ, trên bia viết “Mộ của... nguyên nhân chết: vì không được giáo dục.”
“Ài, được voi đòi tiên không biết hài lòng với hiện tại, đây chính là bản tính của con người, đạt được rồi còn muốn nhiều hơn nữa. Qua bên kia tìm mua chiếc kẹp tóc nào.”
“Lời cũng bị cậu nói hết rồi, có còn cho người ta sống hay không đây.”
...
Lúc gần đi Hạ Diệu Diệu nhận được một cuộc gọi, cô nhìn trời bên ngoài đã tối liền gửi cho Hà Mộc An một tin nhắn: “Mẹ em vừa gọi đến bảo Tiểu Ngư với Đại Vũ đều đang ở nhà, muốn em sang đó chơi, tối nay em không về nhà nữa.”
Hà Mộc An chờ cả một ngày lại nhận về kết quả như vậy, tâm trạng không tốt “ừ” một câu rồi ngắt luôn.
Cô chột dạ nhìn điện thoại, biết thế hôm nay đã không ra ngoài, ở nhà để anh ngắm cho no, giờ thì hay rồi, ngày mai quay lại chắc anh đã tích được cả một đống thứ để nói cô.
...
Hạ Diệu Diệu vẫn lười biếng như thế, thả lỏng người hưởng thụ cảm giác là đứa con gái có địa vị cao nhất trong nhà.
Bà Hạ thấy cô như vậy thì tức mắt lắm: “Con nhìn mình đi, ra cái thể thống gì, ngồi không ra ngồi, đứng chẳng ra đứng, mau dậy ăn dưa, đừng có dây hết ra sofa.”
Ông Hạ đang cúi người ăn dưa bênh: “Bà quản nó làm gì, con đang ăn dưa bà cứ đứng bên cạnh lầm rầm như thế, có cho người ta yên không.”
“Tôi không quản nó chắc nó muốn bay lên trời luôn, Hạ Diệu Diệu! Con dám đi giày giẫm lên hoa sen đôi mẹ thêu thử xem!”
Hạ Diệu Diệu vội ngồi ngay ngắn lại: “Hoa sen đôi ở đâu? Mau cho con xem với... nhanh…”