“Nếu như để người khác biết được, chắc là sẽ mất mặt lắm, hẳn là sau này khi gặp lại cậu, cô ta sẽ phải vòng đường khác cách xa cả trăm dặm mất.”
“Cậu mau ăn cơm đi, không thì nghĩ về vấn đề của bản thân cậu ấy, nhìn xem có thấy bóng dáng của Liễu Phất Y trên người cậu không.”
Khổng Đồng Đồng lập tức xù lông: “Sao có thể chứ! Tớ và cô ta khác nhau! Tớ không tự tìm phiền phức nhắm đến chồng của người khác đâu.”
Hạ Diệu Diệu thở dài: “Mặc dù thái độ không giống nhau, nhưng người ngoài nhìn vào chỉ có cùng một kết quả thôi, còn về cậu nghĩ gì thì người ta đâu có biết được, vậy nên họ chỉ tin tưởng vào những gì con mắt họ nhìn thấy thôi, họ3thấy cậu với Đào Thành Phong đi với nhau, thì là cậu và Đào Thành Phong ở bên nhau, sẽ tự động phân tích thành cậu quyến rũ anh ta, không thì là anh ta quyến rũ cậu chứ không tồn tại khả năng thứ ba.”
“Trời ạ! Không phải chứ! Tớ có oan không chứ, rõ ràng là không...”
“Cho nên, đừng chỉ nghĩ là tự bản thân mình biết, cậu cảm thấy bầu trời là màu xám, nhưng người ta có tin không?”
Khổng Đồng Đồng oan ức, dốc sức muốn giải thích gì đó: “Tớ... tớ...” Cô ức đến mức chẳng nói được gì. Còn Hạ Diệu Diệu lại cười hề hề nói thêm: “Ví dụ nhé, A vứt bỏ B kết hôn với C, nhiều năm sau A và B ngồi lại với nhau, C biết được thì kết quả sẽ thế nào?”
“Tớ...”1Khổng Đồng Đồng muốn thanh minh.
Hạ Diệu Diệu không để cô ấy lãng phí thời gian nữa: “Đây chính là cậu, là Đào Thành Phong, là Lộ Hi Ngọc trong con mắt người đời... đừng có nói gì mà nội tình ở đây, nội tình chỉ có người trong cuộc mới biết được, người ngoài chỉ để ý đến hiện thực là A và B ngồi cạnh nhau mà thôi.”
“Tớ ăn no rồi.” Hạ Diệu Diệu bỏ đũa xuống, lau miệng, thật sự không muốn ăn nữa, thấy nhớ tay nghề của Tra sư phụ rồi, không phải là tay nghề của ông ấy làm ngon hơn đầu bếp bên ngoài mà là cô ăn quen rồi nên đồ ông ấy làm hợp khẩu vị của cô hơn.
“Đúng rồi, vậy nên tớ mới không thấy việc gây khó dễ cho Liễu Phất Y là tốt, còn cậu lại cảm thấy tớ nên làm như vậy. Cậu không thấy tư tưởng của bản thân có vấn đề à? Nếu tớ biết chuyện này khi còn chưa tốt nghiệp thì còn có thể nảy sinh ý nghĩ muốn xử chết cô ta, hoặc cho đôi cẩu nam nữ kia một trận.
Nhưng hiện giờ, chúng ta đã 30 tuổi rồi, 30 đấy cậu có hiểu không? Phụ nữ tuổi 30 phải thanh lịch, lý trí, có học vấn, có thể chiếm giữ một vùng đất của riêng mình. Nếu như ở thời chiến tranh thế giới, thời đại mà dân số ít ỏi thì chúng ta cũng phải vì duy trì thế hệ sau mà quyết đoán vứt bỏ đạo đức, làm một công cụ cho thời đại, nhưng cậu nhìn cậu đi...” Ôi chao, còn túm tóc hai bên, tư tưởng còn có thể giả vờ làm sinh viên đại học, nhưng mà cơ thể thì đừng nghĩ đến nữa.
Khổng Đồng Đồng không phục: “Tớ thì sao nào! Tớ cứ giữ vững tấm lòng ban đầu đấy! Là một người đơn thuần đến nỗi cho dù có bị tình yêu tổn thương cả trăm ngàn lần vẫn cứ tin tưởng vào nó đấy, chẳng lẽ cậu không phải à, còn nói tớ, cậu không thế thì làm sao có thể gả cho Hà Mộc An... xí, chỉ biết nói tớ là giỏi.”
Hạ Diệu Diệu như ngẫm ra điều gì đó, thật sự là Đồng Đồng đã nói đúng, sau khi chia tay Cao Trạm Vân, nói thế nào nhỉ, cô cảm thấy sống cùng ai cũng đều được cả, không bắt buộc phải là một người cụ thể, đã không còn như hồi nhỏ nữa, nói hồi nhỏ thì hơi quá, phải là không còn như hồi còn trẻ, muốn mình là người duy nhất đối với người yêu, muốn anh ấy phải hiểu mình, chỉ cần một ánh mắt, một động tác cũng biết được là mình muốn gì, khi mình phải chịu ấm ức thì chạy ngay đến bên cạnh mình an ủi, muốn anh ấy vì mình mà có thể chống lại cả thế giới, những suy nghĩ này đều quá là ngây thơ.