Khổng Đồng Đồng thấy thế lập tức thu lại nụ cười đối phó theo thói quen lại, dùng sức cắt miếng bít tết trong đĩa, trong lòng thắc mắc không biết Diệu Diệu bị làm sao, cô ấy không phải là người không biết lịch sự, hơn nữa còn là vợ hợp pháp, đối với kẻ từng là người thứ ba có gì mà phải tức giận chứ, lúc này phải có3phong thái của chính thất, dùng sự nhã nhặn thanh cao của mình đè bẹp cô ta, để những kẻ thứ ba như cô ta biết rằng chúng ta không hề quan tâm đến sự tồn tại của bọn họ!
Phất Y thấy mãi mà chẳng có ai đáp lời, dù có gặp nhiều hiểu rộng thì lúc này vẫn có chút lúng túng, đúng là trùng hợp thật mà, khi cô ta vừa mới bước vào thì cô bạn ngồi đối diện Hà phu nhân cũng nhìn thấy, đã nhìn thấy nhau rồi mà không đến chào hỏi thì không được lễ phép cho lắm, với lại chỉ có vài bước chân nên cô ta liền bước đến định nói vài câu.
Có điều hiện giờ hình như là cô tự nghĩ nhiều rồi, đối phương hoàn toàn không để ý đến cô, Phất Y nhìn lướt qua1gương mặt lạnh lùng không biểu cảm của Hà phu nhân, cũng không cảm thấy tức giận, lễ phép muốn tạm biệt.
Liễu Phất Y thật sự không hề tức giận, ngược lại có cảm giác gì đó không nói nên lời, chuyện của cô ta và ngài Hà đã là chuyện rất lâu về trước, nhiều năm rồi cô ta và ngài Hà vẫn chưa hề gặp lại, Hà phu nhân vẫn đề ý như thế hình như... có chút không nên...
Mỗi chuyện cỏn con như vậy mà cũng để ở trong lòng, ngài Hà chẳng cần trêu hoa ghẹo nguyệt cũng đủ ong bướm vây quanh rồi, Hà phu nhân vì vậy mà tức giận thì đúng là...
Liễu Phất Y không biết làm thế nào để Hà phu nhân cảm thấy thoải mái, chỉ có thể nói lòng dạ cô ấy quá hẹp hòi, đến cả9giả vờ lịch sự cũng không thèm làm, như vậy có hơi hạ thấp thân phận, gây bất lợi cho bản thân cô ấy.
Hạ Diệu Diệu không ngờ Liễu Phất Y lại mở lời trước, không nhanh không chậm nói: “Ngồi.”
Liễu Phất Y đứng hình.
Khổng Đồng Đồng nghe vậy đột nhiên nhìn Diệu Diệu một cái, rồi vội vàng nhường chỗ cho Liễu Phấy Y, cô không ngạc nhiên về chuyện cô ấy sẽ mời đại mỹ nữ ngồi xuống, cô chỉ ngạc nhiên vì giọng điệu mà cô ấy nói, nói như thế nào nhỉ, hai từ thôi: ung dung và cao quý. Cứ như là mỗi một từ thốt ra đều là ơn đức mà cô ấy ban tặng, khí thế mạnh mẽ áp đảo người ta, đây là điều mà cô chưa từng thấy trên người cô ấy trước đây.
Người bạn tốt này trước nay3đều rất ôn hòa, cho dù là trước kia làm lớp trưởng khi truyền đạt nhiệm vụ cũng rất khéo léo chưa bao giờ khiến người khác cảm thấy không thoải mái, nhưng mà lời mà cô ấy vừa thốt ra mang theo cảm xúc cá nhân rất rõ ràng.
Liễu Phất Y thu lại sự ngạc nhiên vừa rồi, đáp lại đối phương bằng ánh nhìn thể hiện sự bao dung.
Khổng Đồng Đồng nhìn hai người họ, không hề cảm thấy nền tảng giáo dục của đại mỹ nhân lúc này làm tôn lên sự nhỏ nhen của Hạ Diệu Diệu, ngược lại cô lại có cảm giác bạn mình đang được người ta xin gặp mặt. Trong một khoảnh khắc, Khổng Đồng Đồng ý thức được giờ phút này cô ấy chính là Hà phu nhân - phu nhân chân chính của một gia tộc hào3môn, khi đối đãi với người dưới, cô có muôn ngàn kiểu khác nhau, cô muốn dùng kiểu nào thì tùy cô, khí chất cao sang nhưng không ngạo mạn.
Hạ Diệu Diệu bỏ đũa xuống, tỉ mỉ đánh giá Liễu Phất Y.
Liễu Phất Y cũng không sợ hãi, cô ta thật sự cảm thấy Hà phu nhân không cần phải dè chừng mình, như vậy rất vô vị.
Hạ Diệu Diệu nhìn cô ta, ánh mắt không tính là thân thiện: “Ấn tượng trước nay của tôi đối với Phất tổng đều rất tốt, cảm thấy cô là một người đúng như mọi người đã nói, tiến lùi vừa phải, tính cách hiền hòa, với vị trí ngày hôm nay mà cô vẫn không hề kiêu ngạo, ắt hẳn là một người có phẩm chất tốt, có thể quan tâm đến cảm xúc của những người xung quanh, trước giờ tôi vẫn luôn kính trọng những người như vậy.”
“...” Nụ cười của Liễu Phất Y sắp không giữ được nữa rồi.
“Tôi cứ nghĩ rằng Phất tổng sẽ tán thưởng tôi như tôi tán thưởng cô, sẽ đối đãi tử tế với thân phận trước đây và hiện tại của mình, tránh xa những điều có thể làm ảnh hưởng đến danh dự của cô. Như là khi chúng ta ngẫu nhiên gặp nhau sẽ vờ như không quen biết mà đi lướt qua nhau, nếu như không thể tránh khỏi phải chạm mặt thì sẽ vờ như là lần đầu gặp, nhiệt tình niềm nở đối đãi với nhau, đây là phẩm chất của Phất tổng trong suy nghĩ của tôi, nhưng mà sự thật lại không phải vậy.”
“...” Đây là lần đầu tiên trong mười năm trở lại đây Liễu Phất Y có cảm giác mình thảm hại, không biết phải làm sao như thế này, giống như khi mới đến thành phố, cô chỉ là một cô bé không dám giẫm lên thảm cỏ vì sợ làm bẩn nó vậy.
Hạ Diệu Diệu thở dài: “Không những không phải vậy mà còn khiến người ta có chút thất vọng, ánh mắt cô nhìn tôi khi chào hỏi nói cho tôi biết rằng, cô cảm thấy vui vì tôi còn để ý đến cô, tôi dè chừng cô nên cô vui mừng, tại sao vậy nhỉ?
“...” Liễu Phất Y hận không thể bỏ chạy luôn cho rồi, những suy nghĩ bẩn thỉu sâu thẳm trong lòng mình lại bị người ta phơi bày, cứ như kẻ thứ ba cướp chồng người khác bị lột hết quần áo rồi đẩy ra ngoài đường vậy, không còn mặt mũi để nhìn người khác.
Hạ Diệu Diệu thấy cô ta đã hiểu rồi thì chẳng sợ đắc tội mà dứt khoát nói tiếp: “Tôi không hề bận tâm đến sự tồn tại của cô, người giống cô không biết ngoài kia còn bao nhiêu nữa, cô còn chưa tính là loại xinh đẹp nhất bản lĩnh nhất, cho dù tôi có muốn giết gà dọa khỉ cũng sẽ không chọn cô.”
“Chỉ là tôi cảm thấy tiếc thay cho nhân phẩm của Phất tổng, dựa vào mối quan hệ của chúng ta trước đây thì thật sự không thích hợp để chào hỏi nhau như những người bạn, tuy nhiên nếu thời gian qua lâu rồi thì khi gặp lại cũng có thể làm bạn hợp tác, nhưng giờ xem ra không được rồi, những gì mà Liễu tổng muốn nhiều hơn so với tưởng tượng của tôi rất nhiều.” Cô ấy không gọi cô là Phất tổng nữa.
Liễu Phất Y lập tức đứng lên, gương mặt luôn thường trực nụ cười giờ đã không còn nữa, chỉ còn lại sự xấu hổ: “Xin lỗi... là tôi vọng tưởng...” Nhân phẩm mà cô ta lấy làm kiêu hãnh trước đây nay lại bị người ta nghi ngờ, cô ta như một con gà bị nhổ hết lông đứng trước mặt Hà phu nhân, tình cảnh thê thảm không nỡ nhìn.
Hạ Diệu Diệu thấy vậy thì gật đầu: “Ừm, người vọng tưởng không chỉ có mình cô, như Lâu tiểu thư, xinh đẹp có tài hơn cô nhưng sau khi đâm đầu vào thì Lâu gia đã không còn là Lâu gia nữa.”
“...” Liễu Phất Y vô cùng chấn động, Lâu gia là bởi vì... cô ta cứ tưởng rằng vì sản nghiệp của Lâu gia bành trướng quá rộng nên mới...
Hạ Diệu Diệu nhìn cô ta: “Chuyện của cô tôi chưa bao giờ nhắc đến là bởi vì tôi thấy hổ thẹn với chuyện của Lâu tiểu thư, tôi không dám chắc ngài Hà sẽ xử lý mọi chuyện như thế nào, tôi chỉ biết rằng chúng ta đều là phụ nữ, gây dựng được sự nghiệp như ngày hôm nay không hề dễ dàng, có thể chiếm một chỗ trong cái xã hội này thì nên trân trọng, tôi hy vọng Liễu tổng tự biết mà hành xử.”
Liễu Phất Y sợ đến mức phải bước lùi lại một bước, kéo theo cả chiếc ghế phát ra tiếng kêu chói tai, máu trên mặt cô ta như bị rút hết, người phụ nữ trước mặt như biến thành một con quái thú có thể nuốt chửng lấy cô ta: “Cảm ơn... cảm ơn phu nhân lượng thứ...”
“Ừ, quả thực cô xinh đẹp, tài hoa và có sự nghiệp thành công hơn tôi, nhưng tôi là Hà phu nhân, không cần biết ngài Hà có yêu tôi hay không, tôi vẫn là Hà phu nhân, đây là một vị trí không dễ để thách thức, cho nên cô không cần thiết phải quan tâm người ngồi ở vị trí này là ai, cô chỉ cần biết vị trí này đã có người ngồi là được, như vậy tự nhiên trong lòng sẽ cảm thấy bình thản hơn... cô đi đi, tôi thấy bạn bè của cô đều đi lên hết rồi, chắc chỉ đang đợi mỗi mình cô thôi đấy.”
Liễu Phất Y đã quên mất mình làm thế nào rời khỏi tầm mắt của Hà phu nhân rồi, nhưng cô ta vẫn còn ý thức rất rõ vì sao cô ấy lại có thể ngồi lên vị trí đó.
Cô ấy... rất xứng đáng!
Khổng Đồng Đồng kinh ngạc nhìn bạn tốt của mình đang ngồi chẳng ra ngồi, gắp lấy miếng thịt nhét vào miệng, lầu bầu nói: “Cậu được lắm, thật không nhìn ra, mình sắp sùng bái cậu rồi, cậu nhìn xem cậu nói gì với đại mỹ nữ nhà người ta rồi, trời ạ, cậu sắp bức chết người ta đấy, tớ thấy nếu gọi cậu là mẹ mà có thể khiến cậu im miệng thì chắc chắn cô ta sẽ gọi cậu là bà nội mất.”
Hạ Diệu Diệu không có cảm giác gì lắm, chỉ là không thấy được cảnh Liễu Phất Y phá sản nên thấy có chút tiếc nuối.
Khổng Đồng Đồng cũng chẳng thất vọng, thu di động lại, tò mò vươn dài cổ: “Cậu đối tốt với cô ta vậy à, hay cậu nói với Hà An để anh ấy xử lý cô ta.”
Hạ Diệu Diệu liếc Đồng Đồng một cái, chẳng mấy hứng thú nói: “Tớ chỉ không muốn cô ta đứng đó làm tớ buồn nôn thôi, chẳng liên quan gì đến việc cô ta có phá sản hay không. Còn nữa tớ đã nói rồi, tớ với cô ta không thù không oán, cứ phải bắt ép một người phụ nữ có thành tựu, có phẩm chất như cô ta trở thành kẻ thù của mình làm gì chứ, người phụ nữ như cô ta cho dù có phá sản thì cũng có thể tìm được một người đàn ông để làm lại từ đầu, nói không chừng vì trong lòng quá hận mà bằng mọi giá phải phá hoại bằng được một gia đình tạm coi như đang hạnh phúc, nhân quả cả đấy, không cần thiết phải làm khó cô ta.”