*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Ngài Hà sao có thể tùy tiện lựa chọn một người đàn ông cho mẹ của con gái mình chứ, chắc chắn phải là mặt nào cũng ưu tú.
“Chẳng lẽ giữa Cao Trạm Vân và cô Hạ không có tình yêu đích thực?” Đám phụ nữ thảo luận vấn đề duy nhất mà giai đoạn này họ đang quan tâm.
“Sao có thể chứ, ngài Hà quan tâm quỹ quyên góp như vậy, bên trong không thể nào không có gì.” Bác sĩ Cao là người thế nào, sẽ vô duyên vô cớ thích một người sao, chắc chắn là bị người nhà ép buộc, vì gia tộc hi sinh hạnh phúc của bản thân, quá cao thượng.
“Cũng phải, ngài Hà quả thật rất tốt với nhà họ Cao.”
Đám đàn ông chạm ly: “Nghe nói lần3này Cao Khởi thuận lợi thăng chức, ngài Hà cũng giúp đỡ không ít.”
“Ngài Hà là một người niệm tình cũ.” Làm người để lại một đường lui, ngài Hà trước nay chưa từng ép người ta vào đường cùng, đây cũng là lý do người người tôn kính anh.
“Cũng coi như là nhờ họa được phúc.”
Bùi Tiểu Ái đứng trước gương tẩy trang, trong đầu đều là khuôn mặt của ngài Hà
Người mình ái mộ lại là người được mọi người tôn kính, đó là một việc cực kì hạnh phúc.
Trong lúc mình không hay, những tin tức thị phi đã truyền đi khắp nơi, hình tượng không ai sánh được của ngài Hà trọng tình trọng nghĩa, thiên tư bất phàm lại chiếu sáng khắp mọi nơi
Đàn ông không thể không cảm thán0ngài Hà đối với bạn gái cũ như vậy thậm chí có thể coi là tấm gương của thế kỷ
Những người phụ nữ yêu anh càng điên cuồng hơn, trong lòng nghĩ cho dù không thể trở thành người phụ nữ duy nhất của anh, thì chỉ cần được ở bên người có tình có nghĩa, thành thục ôn trọng, có quan niệm rõ ràng về tình yêu, cuộc đời này đã mãn nguyện rồi
Mọi người nhìn xem cái cô Hạ phù thủy may mắn kia cũng được bảo vệ, đến người mới cũng được bảo vệ đến mức đó
Đây quả thực là tình yêu mà ai cũng mong muốn có được.
“Chính là cô ấy, mẹ của con gái ngài Hà
Em phải nghĩ cho kĩ, nếu em từ chối lời mời chụp ảnh bìa của5tạp chí cô ấy sẽ có kết quả thế nào, nghĩ đến bà nội và ba em, mau qua đi.” Người quản lý đẩy nữ minh tinh đang nổi
Nữ minh tinh mang vẻ mặt đau khổ không vui ngồi xuống, nhưng trong lòng có không vui thế nào đi chăng nữa, lúc nhìn thấy cô Hạ thì lập tức nở ra nụ cười nghề nghiệp, phong tình lại tao nhã: “Chào chị.”
Hạ Diệu Diệu cũng nhìn cô ấy cười, cực kì chân thành đưa ra những lợi ích có được từ tạp chí Mị Lực, giọng nói thành khẩn phân tích lợi hại
Tạp chí Mị Lực đưa ra phí cát xê cho minh tinh mới nổi này là bảy con số, tuyệt đối không để đối phương bị thiệt
Sau khi cô xem đi xem lại4mấy lần hợp đồng, mới ra mắt mời nữ minh tinh này, chỉ sợ có người dùng thân phận của cô áp bức người khác thì không hay.
Nữ minh tinh cười, dung mạo xinh đẹp, không còn gì để chê, ký hợp đồng ngay lúc đó
Một tuần sau Hạ Diệu Diệu mới cảm thấy không khí không đúng, rất kì lạ nhưng cô lại không biết kì lạ ở đâu, chỉ cảm thấy có chỗ nào đó không đúng.
“Vu tiểu thư từ trước đến nay không hề nhận lời chụp ảnh của bất cứ tạp chí nào
Năm đó mẹ cô ấy cũng chưa được tính là nổi tiếng, có người mời đi chụp ảnh cho trang bìa tạp chí, sau đó bị, nghe nói còn bị chụp cả ảnh nên cuối cùng nhảy lầu tự9sát, chết rất thảm thương
Lúc chụp ảnh đó Vu tiểu thư mới có năm tuổi cũng có mặt, vì vậy Vu tiểu thư cực kì sợ hãi việc chụp ảnh, không hề dễ dàng đồng ý việc chụp ảnh bìa cho tạp chí, trên Weibo của cô ấy cũng không có một bức ảnh selfie nào cả.” “Nữ thần có phải thiếu tiền không, nữ thần nhà tôi đáng thương quá, đau lòng cho nữ thần một trăm giây” “Mặc dù tôi muốn xem những bức ảnh đẹp của nữ thần nhà chúng tôi, nhưng nếu như dùng nước mắt của nữ thần để đổi, tôi thì không xem còn hơn” “Tự làm lại có ảnh, cầu nữ thần nằm ngửa ra.”
“Nhà trên đi chết đi, sát muối vào vết thương của người ta, có phải là người nữa không?”
“+1”
“Mị Lực, chúng tôi yêu bạn nhưng cũng hận các bạn”
Hạ Diệu Diệu cũng không quan tâm đến giới giải trí cho lắm, những điều nghe được ở phòng vệ sinh khiến cô có cách hiểu mới về giới giải trí
Sau khi cô biết việc này, cô đóng cửa phòng làm việc đến Truyền thông Tinh Quang một chuyển, chân thành mời Vu tiểu thư uống một ly cà phê, hủy bỏ lời mời của cô và dùng thân phận cá nhân xin lỗi fan của cô Vu
Vu tiểu thư cảm thấy rất ngại bởi vì bản thân là một minh tinh có bệnh này bệnh kia căn bản không liên quan đến biên tập Hạ
Sao cô có thể nghĩ ra được một minh tinh đến chụp ảnh cũng sợ, vì vậy việc này không liên quan đến Phó tổng Hạ
Là do bản thân cô ấy sợ thân phận của cô không dám nói ra, hại cô phải tự mình qua đây một chuyển là do bản thân cô ấy không tốt
Hạ Diệu Diệu cười lại càng cảm thấy áy náy hơn
Sau khi giải quyết xong chuyện này, một mình cô mặc áo khoác mỏng quần bò đi trên đường, không biết trong lòng là vị gì
Sự hối lỗi của Vu tiểu thư giống như một cái tát vang dội đánh lên mặt cô khi mà cô tự cho rằng mình đã rất cẩn thận rồi
Lúc cô dương dương tự đắc cho rằng mình không lý thể hiếp người”, lúc cô đang tính toán cố gắng cho đối phương những điều có lợi nhất, thì ra tất cả đều buồn cười đến vậy
Lần này có nghe thấy rồi mới có thể bù đắp lại những thiệt hại của cô Vu
Nếu như cô không nghe thấy thì sao, cô Vu sẽ phải nhẫn nhịn nỗi sợ hãi đến chụp ảnh.
Hạ Diệu Diệu không biết miêu tả tâm trạng lúc này của cô thể nào.
Đây là việc sai trái cô làm mà cô biết, vậy những chuyện cô không biết thì sao?
Có bao nhiêu? Bao nhiêu người bởi vì sợ hãi cái thân phận mẹ của con gái ngài Hà mà đồng ý làm một số chuyên giúp cô?
Hạ Diệu Diệu không dám nghĩ cũng không dám nói cô chưa từng làm
Đột nhiên trên vai cô không chỉ là gánh nặng của bản thân mà còn là những việc mà trong lúc mơ hồ bạn không thể nào dùng não để phân tích được
Thậm chí là một số việc không thể nào tham khảo ý kiến của Hà Mộc An.
Bởi vì đám người này không trực tiếp dùng danh nghĩa của Thượng Thượng với cô mà là cần bản thân cô tự mình đi phân tích đối sách.
Những việc này không rõ ràng như việc người khác mở công ty cho ba cô, mà giống như cô Vu
Trong lúc mình không hề hay biết mà phạm lỗi, bởi vì người khác sợ thân phận của bạn nên không dám nói, thậm chí có người cảm thấy bạn biết rồi nên bạn phải là người nói.
Hạ Diệu Diệu ngẩng đầu nhìn trời sau đó lại cúi đầu xuống, đã rất lâu rồi cô không đi xe bus, cô lên chuyến xe bus về công ty gần nhất.
Vị trí này cô chưa từng tiếp xúc, vừa mới dò xét một chút đã khiến cô cảm nhận được tình người ấm lạnh rồi...
Hôm nay Cao Trạm Vân trực ca sáng, khám bệnh
Vừa mới khám được vài bệnh nhân thì cửa phòng đột nhiên bị mở ra, một người sốt sắng chạy vào, quần áo trên người nhuốm đầy máu: “Bác sĩ Cao không hay rồi, anh mau đến phòng cấp cứu
Thanh sắt rơi từ trên cao xuống xuyên qua ngực của bé trai, đã có kết quả CT rồi chỉ cách phổi một khoảng nhỏ
Bây giờ đứa bé đã được đẩy vào phòng phẫu thuật rồi, tình hình cực kì nguy hiểm anh mau vào đi.”
Cao Trạm Vân vội vàng đứng dậy.
Bà lão ở bên cạnh thấy vậy vội vàng vươn đôi tay khô gây ra run lẩy bẩy bắt lấy vạt áo của Cao Trạm Vân, khóe miệng bà đầy nếp nhăn cùng với ánh mắt khiếp sợ
Nếu như không phải có đứa trẻ trong lòng giúp bà giữ tinh thần thì bà căn bản không dám dùng bàn tay bẩn thỉu của mình chạm vào người đàn ông mặc áo blue trắng phong thái bất phàm này.
“Bác..
bác sĩ..
tôi..
tôi từ tỉnh khác đến, đợi mãi mới đến lượt, anh có thể đừng đi không..
Cháu tôi đã bị tiêu chảy nửa tháng rồi, anh xem cho nó với, nó không mở mắt nữa rồi...” Bã lão vừa nói vừa rơi nước mắt lã chã
“Bác sĩ Cao anh nhanh lên, sắp có người đến thay vị trí của anh rồi, chỉ có anh mới nắm chắc với ca phẫu thuật này, đứa trẻ đó...”
Cao Trạm Vân dừng lại giống như không nghe thấy đồng nghiệp nói gì chỉ cười với bà lão
Anh ngồi xuống cầm ống nghe ra, vẻ mặt không hề có chút sốt ruột nào: “Nào, để cháu xem xem.” Sau đó anh treo tấm bảng dừng khám trước cửa.
Người đến thấy vậy cũng không dám nói gì nữa, cũng không nói với Cao Trạm Vận cái gì nặng cái gì nhẹ nữa
Cô vội vàng đi tìm bác sĩ khác, cứu người như cứu hỏa
Bé trai sau khi khám được chẩn đoán là bị viêm ruột, anh đã kê đơn thuốc cho bé trai
Nhưng bởi vì thời gian bị bệnh quá dài, Cao Trạm Vân khuyến bọn họ ở lại bệnh viện hai ngày để y tá chăm sóc, đợi bệnh khỏi rồi hãy về
“Cảm ơn bác sĩ, cảm ơn bác sĩ, biết ơn bác sĩ quá...”
“Không có gì.” Người nhà nguyện lấy tất cả những thứ mình có để dùng trên người con cháu, ban đầu khi anh lựa chọn ngành này đã biết phải đối mặt với cái gì
Cao Trạm Vẫn xử lý xong bệnh nhân này mới đi đến đứng ngoài phòng phẫu thuật đang sáng đèn
Bác sĩ phẫu thuật đã bước vào giai đoạn thao tác dưới kính hiển vi, người nhà đứng đầy ở hành lang vẻ mặt buồn thảm.
Cực kì đau thương
Cao Trạm Vân không biết là do anh nhìn quá nhiều rồi hay là anh chỉ coi mình như một nhân viên bình thường nên không hề có chút cảm xúc nào.
Thậm chí trong cái hành lang đầy bị thương này anh còn có thể chú ý đến người đàn ông đang nhìn ra ngoài cửa sổ..
người tuyệt đối không có khả năng xuất hiện ở đây, Hà Mộc An
Đèn phòng phẫu thuật đã tắt
Đoàn người ở hành lang ào đến chỉ còn lại Hà Mộc An với vẻ mặt nghiêm túc và Cao Trạm Vân với vẻ mặt bình thản.
Bác sĩ phẫu thuật tháo khẩu trang xuống: “Chúng tôi đã làm hết sức rồi, có thể thoát khỏi thời kì nguy hiểm hay không thì phải xem tình hình sức khỏe ba ngày nay.” Lúc này tiếng khóc mới vang lên, sự đau khổ mà con người không thể chịu đựng được mới xuất hiện
Lại kéo dài thêm ba ngày hi vọng nhưng không biết là giày vò hay là ánh sáng, họ cũng chỉ có thể nắm chặt lấy không dám buông ra.