*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Tôi đã cố gắng hết sức tránh những tổn hại do tay run đem lại, nhưng cũng không biết sau đó có ảnh hưởng gì không.” Điều này là hoàn toàn có khả năng, từ khi vào nghề, xác suất thành công với những ca mổ như thế này của anh là ba mươi phần trăm.
“Không cần nói những điều này đâu, bác sĩ Mã, lần này cậu đã làm rất tốt, là một ca mổ rất thành công về mặt học thuật, tất cả các y tá nên...” Cao Trạm Vân ngồi ở hàng đầu tiên nghe báo cáo, sắc mặt bình thản
Sinh lão bệnh tử, thế sự vô thường, vạn sự tuỳ duyên, anh không phải là thần, không3thể hô biến hết bệnh tật, chỉ có thể cố gắng hết sức trong khả năng của mình
Nhưng nếu như không cố gắng hết sức trong khả năng của mình thì sao?
Anh lật giở tập tài liệu trong tay mình, nghĩ đến đoạn video vừa phát lúc nãy..
có hai chỗ bác sĩ Mã không nên do dự, trong lúc tính mạng người bệnh..
điểm cuối cùng không nên..
có lẽ anh không nên tham gia vào buổi họp này...”
Bên ngoài bệnh viện, thư kí Trần bước vội từ xa lại, gật đầu với ngài Hà.
Hà Mộc An thản nhiên nhìn về phía khác, tiếp tục quan sát những người già trẻ lớn bé đang đi qua trước mặt, đến đây, ai cũng đánh1mất quyền kiểm soát cuộc đời của mình...
Đó là điều anh cần, ai sống ai chết đều không quan trọng, điểm này mà còn không nhìn ra, thì không còn là Cao Trạm Vân nữa, kì thật, anh không hi vọng lần này có thể làm được gì
Anh chỉ đem một người bệnh mà anh ta có thể chữa trị được đến cho anh ta, nhưng lại để anh ta đứng nhìn không làm gì được, nếu có để lại di chứng gì không thể cứu vãn được sau đó, thì cũng không thể trách anh được, dù sao thì..
không phải chỉ mỗi đứa trẻ đó cần đến anh ta, không phải sao?
“Cảm ơn ngài, cảm ơn ngài nhiều lắm, tôi3không biết phải nói bao nhiêu lời cảm ơn mới được.” Bên ngoài phòng bệnh, ba mẹ đứa bé giàn giụa nước mắt, quỳ xuống trước mặt Hà Mộc An: “Chúng tôi nhất định sẽ trả tiền, nhất định sẽ trả.”
Thư kí Trần kéo thể nào họ cũng không đứng lên: “Chị làm gì thế này, ngài Hà của chúng tôi không thể nhìn thấy chết mà không cứu, nhắc tiền làm gì, vết thương của cháu mới quan trọng, mau đứng lên.”
“Không, nói thì như vậy, nhưng nếu không có ngài đây! Con trai tôi không thể nào đến bệnh viện nhanh như vậy được.” Đang giờ cao điểm, lại phải đi qua hai chỗ tắc nghẽn, nếu không có3ngài đây, thì cả đoạn đường không thể nào có nhiều cảnh sát giao thông đứng ra quản lí giao thông như vậy.” Chồng cô ta đưa con đến công trường xem xe lật, ai ngờ lại đen đủi như vậy: “Cảm ơn ngài, cảm ơn ngài!” Rồi họ lại dập đầu bình bịch xuống nền đất.
Thư kí Trần thở dài, vẻ mặt không chút thương cảm.
Lúc này, Cao Trạm Vân đang đứng ngoài cửa kính phòng bệnh nhìn đứa bé, anh không cần đợi kết quả quan sát ba ngày, xem xong quá trình phẫu thuật, là đã dự đoán được tình hình hồi phục của bệnh nhân
Những rủi ro trong gang tấc, đều dựa vào thao tác của đôi9bàn tay bác sĩ, sai một chút thôi, cũng có thể đem lại tổn thương lớn cho đứa bé, dẫn đến việc phát bệnh do phản ứng có điều kiện.
Những kết quả loại này đã được dẫn chứng từ các thí nghiệm trước đây, nhưng không có căn cứ nghiên cứu của bệnh viện, hiện giờ, nó được gọi là “phát bệnh mang tính trí nhớ của bộ phận bị tổn thương”, là di chứng mà khoa học chưa có cách nào giải thích được, một số lượng lớn các cuộc phẫu thuật đã chứng minh rằng, tần suất run tay và việc khâu vết thương sau cùng là con đường duy nhất làm giảm các di chứng loại này, nhưng bác sĩ Mã đã không thành công.
Cũng có nghĩa là, trong tương lai, nếu đứa trẻ này bị kích thích một chút thôi, cũng sẽ dẫn đến sự đau đớn, mê man như lần này, trong khi cơ thể không hề bị tổn thương, y học gọi loại bệnh kiểu này thành bệnh..
động kinh
Cũng giống như bác sĩ Mã đã nói, nếu hôm nay là anh mổ chính, thì có thể tránh đến năm mươi phần trăm tổn thương tinh thần kiểu này, xác suất thành công của anh với những ca mổ khẩn cấp kiểu này là sáu mươi phần trăm.
Cao Trạm Vân đứng nhìn một lúc rồi rời đi, không nhìn đến Hà Mộc An đang đứng bên cạnh
Hà Mộc An cũng không có ý muốn để mắt đến anh.
Có gì đáng nói đâu, coi như trùng hợp chạm mặt.
Lúc quay về, thư kí Trần, người tốt nghiệp từ đại học hàng đầu thế giới, mở cửa xe cho anh, nhịn mãi, rồi cũng không nhịn được hỏi: “Thưa ngài, tại sao lại để anh ta nhìn thấy ngài?” Cho dù Cao Trạm Vân khí phách phi phàm, chuyện sinh tử anh ta đã nhìn nhiều rồi, nhưng những chuyện như thế này, để anh ta nhìn năm mười năm, ở vào hoàn cảnh có thể làm được nhưng lại không thể làm, cũng có thể khiến cho anh ta suy sụp.
Hà Mộc An lạnh lùng nhìn anh ta: “Mở cửa xe ra.”
Vâng, vâng..
thư kí Trần đờ người đuổi theo, một lúc sau anh ta mới tin rằng mình đã bị bỏ lại, anh ta đã làm gì chứ! Làm gì nên tội chứ! Anh ta đường đường là thư kí hàng đầu của ngài Hà, gần đây chạy khắp nơi tìm người bệnh không nói thì thôi, lại còn làm "thiên thần" cho bệnh nhân, đổi lại kết quả là bị ghét bỏ thế này đây.
Tại sao? Lẽ nào để anh ta phát điên, rồi Diệu Diệu hầu hạ anh ta cả đời
Chính anh muốn Cao Trạm Vẫn biết rằng, anh tham gia vào chuyện này, lúc nào anh ta thoả hiệp, thì anh sẽ ngừng tay lại.
Hạ Thượng Thượng mặc một chiếc áo phông gấu màu tím, buộc một chiếc buộc tóc cùng màu
Mái tóc thường ngày buộc không đều, nay được cài một chiếc nơ bướm đáng yêu, nhìn rất xinh xắn
Đáng tiếc rằng chủ nhân của nó lại đang rầu rĩ, lết chiếc cặp xách đi chầm chậm, nhìn Đông nhìn Tây, rồi từ từ lết ra đến cửa, không biết đang buồn vì chuyện gì
Thượng Thượng! Cao Trạm Vân mặc một bộ quần áo kiểu thoải mái, thân hình hơn mét tám, cao ráo đẹp trai, dịu dàng gọi tên con gái, chẳng còn chút nào sự tiếc nuối khi nãy ở chỗ làm
Hai mắt Thượng Thượng lập tức sáng lên, cô bé vội vàng chạy lại chỗ ba: “Ba!".
Cao Trạm Vân một tay nhấc bổng con gái lên, nhẹ nhàng như chẳng có chút sức nặng nào cả: “Hôm nay con học ở trường có vui không?” Vui! Vui lắm ạ
Hạ Thượng Thượng thơm một cái thật kêu lên má ba mình, lâu lắm rồi ba không đến đón cô, hôm nay cô bé được về nhà rồi, không phải nhìn bộ mặt đáng ghét suốt ngày chỉ biết phàn nàn của ba ruột nữa: “Ba ơi, ba nhớ Thượng Thượng rồi đúng không, đúng không...” Một giọng nói con trẻ bỗng nhiên lảnh lót vang lên: “Thượng Thượng, đây là ba khác của cậu à?”
Thượng Thượng quay đầu lại, rồi mỉm cười để lộ hai cái răng thỏ: “Ừ, ba khác.” Ba tốt khác, cô bé áp má mình lên mặt ba.
Cậu bé kia cũng mỉm cười, vui vẻ như một chú cừu non
Chúc mừng cậu! Cậu bé vẫy tay chào đẩy thiện ý, rồi không nói gì nữa, cùng bảo mẫu đi lên xe.
Thượng Thượng cũng mỉm cười, hai đứa bé cũng có một loại ảo giác không nói thành lời.
Cao Trạm Vân giở khóc giở cười: bí mật gì đây? Cao Trạm Vân véo nhẹ lên mũi con gái
Anh còn chưa kịp bỏ tay xuống, thì bên cạnh lại có một giọng nói nữa vang lên: “Họ Hạ kia! Cậu có nhiều ba thế, chắc đều không phải ba ruột đâu nhỉ, thế nên ngày nào cũng gọi ba ruột! “Cậu mới không có ba ruột! Cả nhà cậu không có ba ruột!” Bà mẹ đứng cạnh còn chưa kịp trách mắng con trai mình, nghe Thượng Thượng nói vậy, liền vội vàng quay ngay sang cô bé: “Con bé này nói năng kiểu gì thế, mới tí tuổi đầu đã ghê gớm thế.” Cao Trạm Vần nhìn ngay sang: “Ai lên tiếng trước?”
“Cậu ta nói con không có ba trước.”
“Anh...”
Cậu bé kia tiếp tục gân cổ: “Nó không có ba không có ba! Nó có nhiều ba như vậy là vì không có ba! Đúng là không có ba!” “Đứng thẳng lên! Nói năng kiểu gì thế! Đều là bạn cùng lớp, sao lại nói bạn như thế!” Hạ Thượng Thượng lập tức đắc ý vênh mặt lên
Hức! Đi thôi, không thèm nói chuyện với đồ ngốc của lớp!
“Ba ơi, con muốn ăn...” “Ăn nhiều quá thành công chúa béo phì thì phải làm sao?”
Hả?
Thượng Thượng không hề để bụng đến những lời nói của cậu bé khi nãy, cả lớp đều biết cậu Trúc Cẩn đó rất đáng ghét, chỉ có mình cậu ta dám nói cô bé không có ba
Cũng chẳng sao, Hạ Thượng Thượng cảm thấy mình hạnh phúc là được, còn có ba hay không, cô bé thật sự không bận tâm.
Cô bé đang bận tâm đến chuyện khác..
“Thượng Thượng, mẹ cậu nhất định sẽ sinh cho cậu một đứa em trai, ba cậu cũng sẽ sinh cho cậu một đứa em trai, đợi đến lúc bọn họ đều có thêm em bé rồi thì cậu cũng phải ở với bảo mẫu như tớ thôi.” “Không đâu, ba ruột tớ bảo rằng sẽ không sinh em trai nữa...” “Ba tớ cũng nói rất nhiều lần rằng không nhặt em bé về nữa, nhưng ba tớ lại nhặt về những hai đứa, cô mà ba tớ lấy về nói rằng, cứ nhìn thấy nhiều trẻ con là đau đầu, thế nên ba tớ đưa tớ cho bảo mẫu trông coi.” “Thế mẹ cậu thì sao?” Ba ruột không đáng tin cậy, điều này cô bé đã nghĩ rồi, nhưng các bà mẹ đều rất thương con, chẳng phải thế sao.
Mẹ tớ phải đi làm, tối về còn phải chăm sóc một đứa em trai khác nữa, mẹ mệt lắm...” Người mẹ rất mệt ấy hi vọng cậu bé không vứt đồ chơi lung tung, không ăn cơm rề ra, đừng có lúc nào cũng thiểu bài tập về nhà, bởi vì cô ta phải vội vàng đi rửa bát, vội vàng dỗ em bé ngủ, vội vàng làm việc của riêng mình...
Sau đó cậu bé cũng không đến ngôi nhà đó nữa, cậu hi vọng mẹ mình không vất vả như vậy, hi vọng ba ít cãi nhau với mẹ kế, như vậy không tốt, thế nên cậu chủ động ở với bảo mẫu: “Thế nên bọn họ chỉ nói mồm thôi, chỉ cần ba mẹ cậu ở với hai ba mẹ khác, thì nhất định sẽ sinh ra một đàn em, sau đó thì không cần đến bọn mình nữa.”