*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Khả Tín vui vẻ làm động tác “OK” bằng tay
Thượng Thượng vội vàng chạy đến xem: “Chị có chụp cho em xinh đẹp không đấy?” “Thượng Thượng nhà chúng ta vốn dĩ đã xinh đẹp rồi, chụp thế nào cũng rất xinh đẹp.” Hứa Hiền Nhi cũng từ từ đi qua, đón ánh nắng, tôn quý ưu nhã, khóe miệng mang ý cười: “Thượng Thượng, chúng ta qua bên đó xem máy bay cất cánh đi.”
Hai mắt Thượng Thượng sáng ngời nhưng cô bé không đồng ý, ngược lại lập tức chạy về phía cậu và ba, mỗi cánh tay cầm lấy tay một người chạy về phía chiếc máy bay mình vừa chụp ảnh cùng: “Con muốn ngồi, con muốn ngồi máy bay.”
“Được rồi, được rồi.” Hứa Hiền Nhi nở nụ cười đầy yêu thương với cô bé
Hạ Vũ mặc đồng phục ngồi ở ghế phó lái, lưng thẳng, cực3kì nghiêm túc
Hà Mộc An mặc vest ngồi xuống ghế lái thắt đai an toàn
Hạ Thượng Thượng hưng phấn bám lấy vai của hai người cười như tiểu thiên sứ: “Ba ơi, thật sự là ba chở con sao? Ba biết lái máy bay sao? A, ba giỏi quá, ba vậy mà biết lái cả máy bay.” Khả Tín ở dưới máy bay đột nhiên hét lên một câu, ba người đồng loạt quay đầu, một bức ảnh xuất hiện trong chiếc điện thoại giá trị không nhỏ của cô ấy
Cô gái nhỏ vội vàng tránh ra, ba khuôn mặt ba với sắc thái khác nhau cùng xuất hiện trong một khuôn hình, lại không thể phủ nhận đây là một bức ảnh có giá trị nhan sắc cực cao, ai ai cũng khiến người ta si mê như vậy
Cánh quạt nhỏ ở đuôi máy bay bắt đầu quay.
Khả Tín nhìn0ảnh trong điện thoại, những người đi cùng đều ngồi ở khu nghỉ ngơi
Bức này đẹp, bức này cũng đẹp, bức này cũng đẹp quá, bức này cô chủ nhỏ cười đáng yêu nhất
Còn có bức này, bác nào cũng đẹp như vậy làm sao đây.
Cô bỏ tất cả ảnh vào tệp thư gửi, còn có bức ảnh giá trị nhan sắc cao nhất mà cô vừa chụp được
Hihi, ngài Hà không cho cô chụp ảnh, may mà cô nhanh nhạy bắt được một bức, nếu không thì đưa cô chủ ra ngoài chơi lại không nhìn thấy người làm ba ở đâu, rửa ảnh ra cũng chẳng có ý nghĩa gì, không phải sao?
Huống hồ nếu như cô Hạ hiểu nhầm là đám người làm bọn họ đưa cô chủ ra ngoài chơi sẽ không hay cho lắm, nhất định phải có một bức của ngài Hà, để cô Hạ5nhìn thấy sự quan tâm của ngài Hà dành cho cô chủ nhỏ, để cô yên tâm.
Cô đúng là một nhân viên ưu tú mà
Khả Tín tự mình ảo tưởng, cảm thấy mẹ của cô chủ chắc chắn sẽ bị kĩ thuật chụp ảnh của cô làm cho kinh ngạc, ha ha
Khả Tín đứng ngược lại với ánh nắng, gửi đi thành quả cả sáng nay của mình.
Ở chỗ khác, Hạ Diệu Diệu lật xem ảnh, dưới ánh nắng đều là khuôn mặt tươi cười của con gái
Cười với ống kính, nhìn máy bay chảy nước miếng, kinh ngạc đến mức không ngậm được mồm, thi thoảng sẽ có một cô gái dịu dàng ôm con bé, chủ yếu là những bức ảnh cô bé nằm trên lưng cậu dang chân dang tay như kiểu đang bay, người phụ nữ đó đứng bên cạnh cười dịu dàng.
Hạ Diệu Diệu không hiểu4nổi nhà họ Hà, cái gì mà giáo viên dạy lễ nghi, người hướng dẫn, chỉ là thưởng thức dáng vẻ đầy sức sống, bước đi tao nhã cùng với nụ cười xinh đẹp của cô mà thôi
Đột nhiên bức ảnh ba người xuất hiện, Hà Mộc An lần đầu tiên xuất hiện trong ảnh, dường như xung quanh anh có một vòng ánh sáng, trở thành điểm sáng không thể nào bỏ qua trong bức ảnh
Hạ Diệu Diệu bị dọa đến mức suýt vứt điện thoại đi, cô nhìn xung quanh, nhớ ra đây là nhà Đồng Đồng mới cảm thấy yên tâm.
Để Trạm Vân nhìn thấy thì rất khó nói
Trong khoang điều khiển, hai người đàn ông trong bức ảnh, một người nghiêm túc, một người bình thản, đằng sau có một cô bé đáng yêu đang không hiểu gì ngây ngốc nhìn ống kính
Khổng Đồng Đồng bị dọa một trận: “Cậu muốn dọa tớ lên cơn đau tim à, tớ đang cắt móng tay đó, cắt cả vào da rồi.” Hạ Diệu Diệu vội đến mức xoay vòng vòng: “Hà Mộc An lái, vậy mà lại là Hà Mộc An lái
Anh ấy điên rồi à, đến lái xe ô tô còn không vững vậy mà đòi lái máy bay chở con gái tớ...” Cô sắp tức chết rồi
Hạ Diệu Diệu lo lắng muốn chết, cũng không quan tâm cái gì mà tránh hiềm nghi hay không, trực tiếp gọi điện cho số điện thoại gửi ảnh đến
Cô gái mặt bầu bĩnh thích cười Khả Tín nhìn thấy cuộc điện thoại gọi đến
Có phải cô Hạ cũng cảm thấy cô chụp rất đẹp hay không, chắc là phải rồi, cô ấy chụp rất đẹp mà, Khả Tín vội vàng nghe máy: “Alo.”
Giọng nói của Hạ Diệu Diệu có ý cười: “Chào cô, cảm ơn cô đã gửi ảnh cho tôi.” “Không phải tôi, là ngài Hà nhà chúng tôi bảo tôi gửi cho cô.” “Xin hỏi ngài Hà có ở bên cạnh cô không? Có tiện nghe điện thoại không?” Có lẽ chỉ là làm màu vậy thôi, chưa chắc đã là anh lái
“A, máy bay đã cất cánh rồi
Nếu không thì chút nữa cô gọi lại.” “Không cần, không cần, vừa rồi tôi nhìn thấy Hạ Vũ, nghĩ đến sư phụ của nó là cơ trưởng, làm phiền đối phương ngày nghỉ cũng phải đến lái máy bay chở Thượng Thượng, tôi cảm thấy rất ngại.”
“Không phải đâu, là ngài Hà nhà chúng tôi lái máy bay, đã cất cánh rồi...” Hạ Diệu Diệu suýt không giữ được bình tĩnh, thông qua sóng điện thoại coi điện thoại như hung khí đánh vào mặt Hạ Vũ
Vậy mà cất cánh rồi, một người chưa từng thi lại đi lái máy bay
Hạ Diệu Diệu thật sự muốn chết luôn cho rồi, cho dù anh có bằng lái, Hà Mộc An đã ngồi ở phòng làm việc bao nhiêu năm rồi, cô có thể không lo lắng được sao: “Haha, vậy mọi người về thì cô lại gửi thêm cho tôi một bức ảnh được không?”
“Được.”
“Cảm ơn cô, làm phiền cô rồi.”
“Không có gì, không có gì.” Khả Tin tắt máy
Hứa Hiền Nhi nhìn về phía cô ấy: “Ai gọi đó?”
“À, mẹ của cô chủ nhỏ.”
“Có việc gì không?”
“Không có gì, cảm ơn ảnh tôi gửi thôi.” Khả Tín nói xong thì cúi đầu vui vẻ soạn tin nhắn cho bạn trai: Hôm nay em chụp trộm được ngài Hà nhà em rồi, em giỏi quá đi
Anh có muốn nhìn nam thần của anh không, em có thể lấy việc công làm việc tư gửi cho anh một bức bóng lưng của ngài Hà, anh không cần ngất đâu.
Đối phương không thèm trả lời cô bạn gái bị bệnh ngốc nghiêm trọng của mình.
Khả Tín đợi mãi không thấy hồi âm, rảnh rỗi nhìn xung quanh, chăm sóc cô chủ nhỏ rất nhờn, rất yên tĩnh, chỉ thỉnh thoảng trái tính trái nết với ngài Hà thối
Cô giáo Hứa ngồi bên cạnh xem sách, cô ấy hình như rất thích xem sách, còn nghiêm trọng hơn cả vị giáo viên trước
Nghe nói cô ấy biết ngôn ngữ của mấy quốc gia liền, từng làm cố vấn tâm lý của rất nhiều người, lần đầu tiên dạy trẻ em, cũng là người duy nhất không đúng chuyên môn được ngài Hà mời dạy cô chủ nhỏ.
Khả Tín lại dời tầm mắt đi, tiếp tục nhìn lung tung, vừa rồi không phải cô cảm thấy cô giáo Hứa không đáng tin nói bừa, mà cô đã quen rồi, không tiết lộ những điều bản thân phụ trách cho người khác, cho dù là nói chuyện nhảm cũng không được
Quả thật là ngài Hà nhà bọn họ quá có sức hút, chẳng may người khác có ý đồ gì với ngài thì sao.
Không phải cô có ý là cô giáo Hứa có ý đồ gì, chỉ là so sánh vậy thôi...
Hạ Diệu Diệu lo lắng đến mức không có lòng dạ nào ăn cơm, đi đi lại lại liên tục trong phòng khách
Không Đồng Đồng ngồi trên sofa nhìn cô hết sang trái lại qua phải: “Nếu không thì..
cậu đi qua xem xem...” Hạ Diệu Diệu tiếp tục gọi điện cho Hạ Vũ nhưng không gọi được
Tắt máy
Tắt máy, vẫn luôn tắt máy, chẳng lẽ vẫn chưa hạ cánh
“Nếu không thì..
cậu đi qua xem xem...”
“Nếu không thì..
cậu đi qua xem xem...” Hạ Diệu Diệu ngồi trên ghế sofa: “Tớ đi qua thì có tác dụng gì, bọn họ sớm đã cất cánh rồi, tớ đi qua thì bọn họ cũng đã hạ cánh rồi, tớ còn đi làm gì nữa.”
Khổng Đồng Đồng nhìn cô, cứ nhìn như vậy, nhìn cô trong tình huống lo lắng còn biết được cô đi cũng không có tác dụng gì
Khổng Đồng Đồng từ từ dời tầm mắt, khóe mắt đong đầy nước mắt, những cố gắng kìm lại
Diệu Diệu không muốn gây hiểu lầm, trong tình huống này vẫn có thể lý trí như vậy, anh Thiệu thì sao? Anh chưa từng giống như Diệu Diệu suy nghĩ cho Trạm Vân mà suy nghĩ đến cảm xúc của cô...
Là chưa từng nghĩ đến hay là căn bản không quan tâm...
Tinh tinh, một bức ảnh ba người từ máy bay đi xuống được gửi đến, Hạ Diệu Diệu lập tức thở phào, gần như là nằm bò trên sofa.
Khổng Đồng Đồng nhìn cô, cô không lo lắng sao? Cô đương nhiên lo lắng
Cô không muốn chạy qua sao? Cô muốn
Nhưng cô biết đi rồi thì có thể thay đổi được cái gì sao? Nóng đầu thì có thể nóng được bao lâu? Đi đến nửa đường cũng có thể bình tĩnh nghĩ đến điều này, vì vậy cô chẳng thèm đi.
Khổng Đồng Đồng đột nhiên đi lên ôm lấy Diệu Diệu.
Hạ Diệu Diệu bị cô siết đến đau cổ, nhưng lúc này cũng mặc cô siết để bình ổn trái tim đang đập nhanh của cô, máy bay không phải xe đạp, càng nghĩ lung tung càng hoảng loạn, sau này bọn họ ra ngoài chơi tuyệt đối đừng gửi ảnh cho cô nữa.
“Sao cậu không đi?” Giọng nói của Đồng Đồng nghẹn ngào, cô vùi mặt vào vai Diệu Diệu, không muốn Diệu Diệu nhìn thấy vẻ mặt của mình lúc này
Giọng Hạ Diệu Diệu trầm thấp: “Có lẽ..
Tớ tin tưởng anh ấy sẽ không đưa con mình vào hoàn cảnh nguy hiểm, anh..
vậy mà dám lái, chắc là đã nắm chắc..
cậu nói xem...” Khổng Đồng Đồng đột nhiên khóc: “Anh Thiệu là đồ khốn nạn, đồ khốn nạn.”
Khổng Đồng Đồng vừa khóc vừa mắng, một lúc lâu sau mới bình ổn lại tâm trạng, rút khăn giấy lau nước mắt: “Tớ quyết định chia tay với anh ấy...”
Hạ Diệu Diệu dựa vào ghế cười khổ: “Cậu khiến tớ không thấy được tương lai.”
“Cậu và bác sĩ Cao không giống bọn tớ, tin tớ đi, hai người nhất định có thể dài lâu.”