Mẹ cô đang ngồi trong phòng khách, nghe thấy tiếng động, bà nhìn về phía Quý Ức, thấy cô đã thay đồ, nghi hoặc hỏi: “Tiểu Ức, con định đi ra ngoài?”
“Dạ.” Quý Ức đáp lại một tiếng, sau đó cô bước đến bậc cửa, mở tủ giày.
Mẹ cô đứng dậy, đi về phía cô: “Sắp giao thừa rồi, con còn ra ngoài làm gì?”
“Con có chút việc, lát nữa sẽ về.” Đổi giày xong, Quý Ức vẫy tay chào tạm biệt mẹ, không để cho mẹ có cơ hội hỏi tiếp, cô đã đẩy cửa bước ra ngoài, đi nhanh vào thanh máy.
Đêm giao thừa, đường phố vô cùng vắng vẻ, trên mặt đất rơi đầy xác pháo.
Quý Ức kéo áo phủ kín người. Đứng dưới bầu trời đêm, gió lạnh thổi qua khiến cô lạnh run lên, đợi hồi lâu, rốt cuộc cô cũng bắt được một chiếc taxi.
Trước tiên, Quý Ức chạy đến nhà của Hạ Quý Thần ở gần Đại học điện ảnh B.
Còn chưa lên lầu, Quý Ức đã nhìn thấy khung cửa sổ nhà Hạ Quý Thần đen kịt.
Thấy vậy, cô đoán chắc là Hạ Quý Thần không có ở nhà, nhưng cô vẫn bảo tài xế taxi chờ mình một chút, sau đó đi lên lầu.
Ấn chuông cửa một hồi, thấy không có ai ra mở cửa, Quý Ức mới quay xuống, bảo tài xế taxi chở cô đến công ty YC.
Xe còn chưa ngừng hẳn, nhìn qua cửa kính xe, Quý Ức đã thấy ánh đèn sáng chói ở tầng cao nhất của tòa nhà thuộc công ty YC.
Thanh toán tiền xe xong, Quý Ức bước lên bậc thang, đi vào tòa nhà.
Ngày nghỉ thông thường thì ở công ty vẫn có bảo vệ trực ban, nhưng đêm nay là đêm giao thừa, cho nên cả công ty hoàn toàn trống rỗng, không có lấy một người.
Tiếng giày cao gót của Quý Ức vang lên trong bóng tối, những nơi cô đi qua, đèn cảm ứng âm thanh sáng lên từng cái một.
Quý Ức bước vào thang máy, đi thẳng lên tầng cao nhất. Lúc bước ra, cô lập tức liếc thấy ở trong phòng trà có ánh đèn sáng lên, Hạ Quý Thần đang đứng đưa lưng về phía cô.
Bước chân của Quý Ức vô thức khựng lại.
Trong cả tòa cao ốc lúc này, ngoài trừ cô và anh, không có người thứ ba.
Tiếng nước sôi vang lên vô cùng rõ ràng.
Trên đầu ngón tay của Hạ Quý Thần có một đốm sáng, thỉnh thoảng anh lấy tay đưa lên miệng.
Thấy vậy, Quý Ức biết là anh đang hút thuốc.
Nước đã sôi, tiếng báo động của ấm nước vang lên liên tục không dứt, Hạ Quý Thần cầm ấm nước lên, đổ xuống trước mặt.
Tiếng nước chảy lọt vào tai Quý Ức, lúc này, cô mới bình tĩnh lại, vừa đi vào phòng trà vừa lên tiếng gọi: “Hạ Quý Thần.”
Hạ Quý Thần tưởng mình nghe nhầm, anh không quay đầu lại, ngón tay đang cầm ấm nước thoáng xiết chặt.
Quý Ức bước hai bước đến bên cạnh anh: “Hạ Quý Thần.”
Tiếng của cô vang lên lần thứ hai, cô thấy rất rõ động tác của Hạ Quý Thần thoáng khựng lại, tiếp theo đó, tiếng nước chảy cũng lập tức ngừng lại.
Một lúc sau, Hạ Quý Thần quay đầu, đối diện với ánh mắt của Quý Ức.
Quý Ức lại dừng bước.
Hạ Quý Thần dường như thấy được hình ảnh vô cùng khó tin, miệng anh hơi há ra, nửa điếu thuốc đang ngậm trong miệng rơi xuống đất.
Hai người nhìn nhau trong giây lát, Hạ Quý Thần mới hoàn hồn, vội giẫm điếu thuốc còn đang cháy trên mặt đất, sau đó đặt ấm nước trên tay xuống mặt bàn cẩm thạch, đồng thời lên tiếng hỏi: “Sao em lại đến đây?”
Nghe anh hỏi, Quý Ức chớp mắt mấy cái, sau đó tiếp tục bước vào phòng trà.
Bước đến gần, cô mới nhìn rõ, trước mặt Hạ Quý Thần là một hộp mì tôm đang bốc khói.
Vừa rồi, anh đun nước là để nấu mì tôm sao? Đây là bữa cơm tất niên của anh?
Quý Ức nhíu mày.
“Tiểu Ức?” Hạ Quý Thần lại lên tiếng.