Nghe anh gọi, Quý Ức đưa ánh mắt lên nhìn Hạ Quý Thần. Cô biết là anh đang đợi cô trả lời câu hỏi của anh, nhưng đến khi mở miệng, cô lại hỏi ngược lại anh: “Gần sang năm mới, anh lại ăn mì tôm sao?”
Quý Ức nhắc đến mì tôm, Hạ Quý Thần mới nhớ đến bữa cơm tất niên qua loa của mình. Anh quay đầu, cài nắp hộp mì tôm, sau đó bưng lên, đi đến văn phòng.
Quý Ức yên lặng bước theo sau.
Vừa bước một bước vào văn phòng của Hạ Quý Thần, suýt nữa là cô đã bước lùi lại.
Trong phòng có mùi thuốc lá rất nặng, hộp thuốc trống không ném đầy trên sofa và bàn trà.
Tài liệu ném lung tung trên bàn làm việc, máy tính vẫn còn đang mở, bên cạnh đó có một cái gạt tàn thuốc, bên trong chất đầy đầu lọc, có cái dài cái ngắn.
Hạ Quý Thần đặt mì tôm lên bàn, sau đó đi mở cửa sổ.
Gió lạnh bên ngoài vù vù thổi vào, nhanh chóng thổi bay hơn phân nữa mùi thuốc lá trong phòng, đồng thời, cũng thổi vài bản tài liệu trên mặt bàn xuống đất.
Lúc Quý Ức khom người nhặt tài liệu trên mặt đất, cô nhìn thấy rất nhiều vòng tròn màu đen bên trên phần tài liệu kia.
Hình ảnh trên trang giấy khá quen mắt, rất giống với lúc trước, khi cô vừa thức dậy, thì trên sách đã bị vẽ đầy những vòng tròn đánh dấu nội dung quan trọng.
Quý Ức nhịn không được nhìn thêm vài lần, nhưng vẫn chưa kịp nghĩ ra điều gì thì Hạ Quý Thần đã mở cửa sổ xong, bước đến đứng tựa vào bàn làm việc, thờ ơ nói: “Em vẫn còn chưa trả lời câu hỏi của anh.”
Nghe Hạ Quý Thần nói, Quý Ức lập tức ngừng suy nghĩ, ngẩng đầu liếc nhìn anh. Kế đó, cô bước đến bên cạnh anh, đặt mớ tài liệu trên tay xuống bàn làm việc. Cô vừa định nói với anh là Mập nói anh không về Tô Thành cho nên cô mới đi tìm anh, nhưng còn chưa nói thì cô liếc thấy một tấm hình nằm trên bàn phím máy tính của Hạ Quý Thần.
Toàn bộ những người có mặt trong hình... cô đều biết.
Đó là ảnh chụp của gia đình Hạ Quý Thần.
Lời vốn muốn nói bỗng nhiên nghẹn lại ở cổ họng, Quý Ức cảm thấy lòng mình thoáng chốc nặng trĩu.
Sở dĩ đêm giao thừa, một mình anh tăng ca trong công ty là vì muốn dùng công việc để làm vơi bớt nỗi nhớ gia đình sao?
Mặc dù đã làm vậy, thế nhưng anh vẫn không giấu được khổ sở trong lòng, cho nên anh mới hút nhiều thuốc như thế sao?
Quý Ức liếc mắt nhìn tàn thuốc và hộp thuốc trống không nằm lăn lóc khắp nơi trong phòng, càng nhìn, trong lòng cô lại càng có nhiều cảm xúc đan xen nhau.
Hẳn là anh đang rất buồn, nếu như lúc này cô lại nhắc đến việc anh không quay về Tô Thành, thì sợ là chẳng khác nào vạch ra vết sẹo của anh...
Nghĩ vậy, Quý Ức nuốt nước bọt, không nói những lời vừa định nói nữa. Sau đó, cô quay sang nhoẻn miệng cười với Hạ Quý Thần, nói dối một cách đầy thiện ý: “Em vừa đưa mẹ đến nhà bạn chơi mạt chược, lúc quay về có đi ngang qua công ty, thấy đèn sáng nên em vào nhìn xem.”
Nếu như là lúc trước, kế tiếp nhất định Quý Ức sẽ hỏi Hạ Quý Thần sao đêm giao thừa mà anh vẫn còn ở lại tăng ca.
Nhưng hôm nay, đã biết rõ chân tướng, nên cô lựa chọn né tránh. Không đợi Hạ Quý Thần mở miệng nói, cô đã quay đầu, nhìn quanh phòng một lượt, sau khi nhìn thấy hộp mì tôm mà Hạ Quý Thần đã tiện tay đặt lên bàn, cô nhanh chóng chuyển chủ đề: “Hình như là mì tôm đã chín.”
Hạ Quý Thần đáp lại một tiếng “Ừm”, rồi mở nắp hộp mì.
Mùi thơm lập tức lan ra khắp mọi ngóc ngách trong phòng.
Đêm giao thừa cũng có nhà hàng mở cửa, nhưng hầu hết là để phục vụ cho những khách hàng đã đặt bàn trước đó nửa tháng, hiện tại, hai người muốn ra ngoài ăn thì quả thật là hơi khó. Nhưng mà những người khác, ai cũng được ăn bữa cơm đoàn viên với gia đình, còn Hạ Quý Thần lại phải ăn một mình... Đứng sững vài giây, Quý Ức đột nhiên mở miệng nói: “Còn nữa không?”