“Lúc trước, anh Thần không quan tâm đến sự phản đối của gia đình, cố ý từ bỏ trường Đại Học Số 1 để đến Bắc Kinh. Vốn dĩ người nhà vẫn luôn mong muốn anh ấy tiếp quản Hạ Thị, nhưng mà anh ấy lại muốn làm đạo diễn, tự thành lập công ty của mình, cho nên anh ấy đã gây một trận lớn với người nhà. Ba năm trước, khi anh ấy quyết định đến Bắc Kinh, gia đình không hề cho anh ấy một đồng nào. Mặc dù như vậy, anh Thần vẫn nhất quyết đến Bắc Kinh, bố của anh ấy trong cơn tức giận đã nói thẳng là không có đứa con trai này. Tết âm lịch năm đó, anh ấy có trở về Tô Thành, bác trai có nói, chỉ cần anh ấy chịu tiếp quản công ty của gia đình thì sẽ cho anh ấy vào cửa. Nhưng anh Thần không đồng ý, cho nên lần đó, bác trai thật sự đã không cho anh ấy vào nhà. Ngày hôm sau, lúc anh Thần tới tìm tôi, tôi mới biết khi đó anh ấy thật sự không có một đồng trên người, ngay cả vé máy bay trở lại Bắc Kinh cũng là do tôi mua cho anh ấy đấy! Sau này, tôi đến Bắc Kinh một chuyến mới biết được, anh Thần sống ở tầng hầm, phía trên bị rỉ nước, chăn đệm đều bị ướt hết. Cậu đừng thấy hiện tại công ty của anh ấy lớn như vậy mà hiểu lầm, thật ra tất cả đều do chính bản thân anh ấy gầy dựng đó. Tết âm lịch năm ngoái, anh Thần có quay về nhà một chuyến, bà nội của anh ấy xót cháu nên để anh ấy vào nhà, nhưng anh Thần còn chưa cầm đũa ăn được bữa cơm tất niên thì bố anh ấy đã về. Cuối cùng, hai người lại làm ầm lên một trận, anh Thần vì thế mà rời khỏi nhà. Vậy nên, tôi mới nói với cậu, anh Thần sẽ không quay về Tô Thành, bởi vì có về đây thì anh ấy cũng không có nhà để về.”
Quý Ức biết chuyện Hạ Quý Thần vì đến Bắc Kinh mà đã tranh cãi với người nhà. Nhưng cô không ngờ quan hệ giữa anh với nhà họ Hạ lại tệ đến mức này.
“Tiểu Ức, ăn trái cây ướp lạnh nè.” Giọng nói dịu dàng của mẹ khiến cho Quý Ức, từ nãy giờ vẫn luôn chăm chú nhìn tin nhắn của Mập trên màn hình, giật mình hoàn hồn.
Quý Ức ngẩng đầu, khẽ đáp lại mẹ một tiếng, sau đó cô lại cúi đầu, nhìn từng hàng chữ chi chít trên màn hình điện thoại di động.
“Cái này ngọt nè, con nếm thử đi.”
Ngồi bên cạnh, mẹ cô lại tiếp tục nói. Quý Ức quay đầu, thấy mẹ đang lấy tăm ghim một miếng dưa hấu đưa đến miệng của ba.
Hình ảnh ấm áp, thân thiết như vậy khiến cho mắt Quý Ức có hơi cay, cô nhịn không được xoay đầu nhìn về phía cửa sổ.
Tòa nhà đối diện có một vài căn hộ không kéo rèm, ngọn đèn sáng ngời trong nhà hắt ra giúp cô thấy rõ khung cảnh trong những gia đình đó lúc này.
Trên song cửa sổ dán giấy đỏ, màn hình TiVi cũng đang phát sóng chương trình cuối năm, mấy đứa trẻ nô đùa ầm ĩ trong phòng khách... Cảnh tượng gần như không khác với gia đình cô lúc này.
Hôm nay là ngày gia đình đoàn viên, là thời gian vui vẻ, hạnh phúc bên gia đình, thế nhưng Hạ Quý Thần đang làm gì?
Nếu đúng như Mập nói, anh ấy không về Tô Thành, vậy thì bây giờ chẳng lẽ anh ấy đang đón giao thừa một mình sao?
Quý Ức cảm giác ngực mình như có cái gì chặn lại, nghe mẹ hỏi: “Tiểu Ức, sao con không ăn trái cây?”, cô chỉ đáp lại một câu: “Lát nữa con ăn”, sau đó đứng dậy, quay về phòng mình.
Sau khi đóng cửa lại, cô lập tức tìm điện thoại gọi cho Hạ Quý Thần.
Vài âm thanh vang lên, nhưng không có ai nghe máy.
Quý Ức dứt khoát bấm tắt, chuyển sang gọi cho Trần Bạch.
Trần Bạch nhanh chóng nhận điện thoại, nghe được câu hỏi của cô, anh ngạc nhiên nói: “Hạ tổng? Tôi không biết anh ấy đang ở đâu. Tôi đã về quê rồi...”
Kết thúc cuộc gọi với Trần Bạch, Quý Ức lại tiếp tục gọi cho Hạ Quý Thần. Vẫn như lúc nãy, không có ai nghe máy.
Cô đi tới đi lui trong phòng hai vòng, cuối cùng, cô chạy đến tủ quần áo, lôi ra một bộ đồ, nhanh chóng thay đồ