Đặc Công Xuất Ngũ

Chương 171: Đạo cao một thước, ma cao một trượng!



"Tôi hiểu rồi". Diệp Phong gật đầu khẳng định, giữ bí mật e là không có mấy người có thể hơn hắn, những tin quan trọng trong nghề hắn sẽ không lộ ra một chút với ai tạo lợi thế cho kẻ địch. Thấy không khí có vẻ hơi nặng nề, liền nửa đùa nửa thật nói: "Nếu như ngày nào đó chị thấy những tin tức này lọt ra ngoài tới tai mắt phóng viên, thì chị cứ tìm tôi là được. Cho dù không phải do tôi tung tin ra, thì tôi cũng chịu trách nhiệm".

"Sau đó, cậu sẽ dùng phương pháp vừa rồi hạ Tiêu Chi Hạo đánh cho bọn phóng viên răng rơi đầy mặt đất sao?" Ánh mắt Hà Tích Phượng như giãn ra, nhẹ nhàng vuốt ve ngón trỏ mình, hỏi trêu chọc lại Diệp Phong. Hôm nay cô mới được chứng kiến mặt bạo lực của Diệp Phong, chưa bao giờ cô nghĩ một người đàn ông bề ngoài nhìn rất nhã nhặn, hay đọc sách lại có sức mạnh, thân pháp như thế.

Đương nhiên, nếu như cô mà còn nhìn thấy cảnh Diệp Phong bóp cổ Tiêu Chi Hạo mà muốn lấy mạng hắn nữa thì nhất định sẽ càng thêm kinh hãi. Có lẽ, ngay cả đến Diệp Tồn Chí cũng không biết rằng con trai mình giết người ánh mắt cũng phát ra sự tàn nhẫn lạnh lùng giống y mình, như là được đúc ra từ khuôn mẫu vậy.

"Trời…" không ngờ đột nhiên Hà Tích Phượng lại hướng câu chuyện vào mình, sau một chút sửng sốt, Diệp Phong liền nói qua loa: "Chẳng qua là tôi thấy Tiêu Chi Hạo quá kiêu ngạo nên nhất thời mới động thủ, chứ thật ra bình thường tính tôi vẫn rất ôn hòa, không thích dùng bạo lực để giải quyết vấn đề".

"Đây không phải là không làm thì thôi chứ đã làm thì sẽ nổi tiếng sao?" Hà Tích Phượng cũng không có ý truy hỏi ngọn ngành vấn đề đó, khóe miệng nhẹ nhàng nở nụ cười , bất đắc dĩ mà nói: "Có thể là tôi đã xem nhẹ thân phận của cậu, phụ thân cậu là lão đại của Lãnh Phong Đường, tất nhiên sẽ có nhiều kẻ thù, cậu luyện được công phu để phòng thân, đó cũng là việc hợp lý thôi mà..".

"Đúng vậy, đúng vậy". Diệp Phong được Hà Tích Phượng đánh trúng tim đen cười ha ha rồi nói: "Nói vậy chứ tôi đã gặp qua một cao thủ võ lâm, hắn đưa cho tôi một quyển quyền phổ, nói là "tiểu tử, không có việc gì thì hãy luyện tập theo sách, giúp thân thể cường tráng đồng thời có thể dùng phòng thân. Nhưng không được là chuyện xấu, vì nghĩa hành hiệp, vì nước, vì dân…"".

Không chờ Diệp Phong nói xong, Hà Tích Phượng bật cười thành tiếng. Sau một lát thì người lại vui vẻ lắc đầu nói: "Diệp Phong, cậu cũng không cần phải ngắt lời tôi mà nói lung tung như thế. Đây không phải là buổi quay phim, cũng không phải lấy ý kiến viết tiểu thuyết, cho dù cậu có là diễn viên thì cũng không thể tự dưng có được bí kíp võ công, sức mạnh của cậu vừa rồi quả thực vượt ngoài sức tưởng tượng của tôi, vậy mà còn nói chưa đạt đến mức dị thường sao, cậu không muốn nói rõ thì tôi cũng không ép, mỗi người đều có một bí mật riêng cần giữ kín mà. Mặc kệ quá khứ của Diệp Phong như thế nào, hắn đã làm những chuyện xấu xa kinh hãi ra sao, Hà Tích Phượng chỉ cần biết hiện tại hắn là cấp dưới của cô, là phó tổng giám đốc của Hương Tạ Hiên mà thôi".

Diệp Phong cũng có những suy nghĩ giống với Hà Tích Phượng. Hiện tại, hắn là người bình thường, chỉ trừ phi Hương Tạ Hiên hoặc là Hà Tích Phượng gặp khó khăn không cách gì giải quyết được thì hắn mới lộ bộ mặt thật của mình ra, thậm chí còn tìm đồng sự hỗ trợ, ví như Nhị ca hoặc là lão cha. Còn trong những chuyện bình thường thì hắn vẫn vào vai một nhân viên văn phòng nhã nhặn, hưởng thụ cuộc sống bình thản của một cán bộ bình thường.

"Chị Phượng, đối phó với mỗi người khác nhau cần phải có những phương pháp khác nhau, tôi nghĩ rằng việc nói đạo lý với Tiêu Chi Hạo thì hoàn toàn phí lời". Khóe miệng Diệp Phong có chút vểnh lên, qua lời nói với việc làm của hắn thì đại khái Hà Tích Phượng cũng hiểu một phần, sau khi nghe hắn nói cô càng hiểu rõ người đàn ông không thực sự đức độ như vẻ bề ngoài, nhân phẩm càng có vấn đề, khẽ cười nói: " Nếu như cậu không ngại nói, tôi có thể đưa cậu đến gặp một vị đường huynh khác, rồi hành hung cho hắn một trận".

Trước mắt Hà Tích Phượng lập tức hiện lên cảnh tượng Tiêu Chi Hạo bị Diệp Phong làm ngã, cơ thể trở nên căng thẳng, đến khi nhìn thấy vẻ mặt của Diệp Phong cô mới tỏ vẻ chỉ là vui đùa thôi. Mặc dù hiện tại, cũng rất khó để liên lạc với đường huynh kia rồi đem người đàn ông này dùng thủ đoạn bạo lực với hắn.

"Thật ra, so với Tiêu Chi Hạo, thì Tiêu Chi Tân còn mạnh hơn một điểm, ít nhất là về độ xảo trá nham hiểm Tiêu Chi Hạo kém hơn hắn rất nhiều. Qua rất nhiều chuyện đều là từ chủ ý của Tiêu Chi Tân mà ra, là ca ca Tiêu Chi Hạo chỉ mù quáng nghe theo mà thôi. Cho nên, nếu có trả thù thì người bị trừng phạt trước tiên cũng không tới lượt Tiêu Chi Hạo". Hà Tích Phượng lặng lẽ giải thích. Đây không phải là vì hắn là phụ thân của Tiêu Vũ mà là chuyện gì ra chuyện đó.

"Nhưng hình như Tiêu Chi Hạo cũng đã bị trừng phạt rồi". Diệp Phong vuốt vuốt mũi, vui vẻ nói tiếp: "Chẳng lẽ chị vẫn muốn tiếp tục sao?"

Tại Hà Tích Phượng chỉ lý giải người vừa bị Diệp Phong trừng phạt giữa văn phòng này bằng một cái ném tung lên trời, nhưng cô làm sao biết được chuyện đằng sau cánh cửa, Tiêu Chi Hạo suýt tí nữa đã chết.

"Hay là thôi đi!" Hà Tích Phượng lắc đầu, đôi mi thanh tú lay động, "Tôi không hề muốn nhắc đến quan hệ với bọn họ. Chỉ cần bọn họ không chủ động quấy rầy, tôi cũng sẽ không chủ động làm gì. Cho dù tôi không bao giờ coi bọn họ là người nhà thì quan hệ huyết thống cũng không thể chối cãi được. Hơn nữa, tôi với bác và Tiêu Vũ, Tiêu Hiểu lại có quan hệ rất tốt".

Diệp Phong rất muốn trở thành người bình thường nhưng thân phận của hắn thì không có cách nào thay đổi được, trải qua một loạt những sự kiện này khiến cho Hà Tích Phượng cũng bắt đầu hoài nghi không biết khuynh hướng bạo lực có phải là cũng di truyền không, là Đại thiếu gia của Lãnh Phong Đường, con của một lão đại băng đảng xã hội đen, khó mà dám chắc hắn sẽ không lựa chọn phương thức bạo lực để giải quyết vấn đề. Trong đáy lòng Hà Tích Phượng đúng là rất chán ghét hai anh em nhà Tiêu Thị, nhưng cũng chưa đến mức độ xé rách mặt bọn họ, hơn nữa, hiện tại Hương Tạ Hiên cũng đang hợp tác với tập đoàn Thiên Nguyên. Ổn định là quan trọng nhất, những chuyện phức tạp phải cố gắng tránh hết mức có thể.

"người không đánh ta, ta không phạm người". Diệp Phong ngửa đầu nhìn chằm chằm lên trần nhà, sau một lúc lâu mới đưa ánh mắt xuống nhìn người phụ nữ đối diện nói tiếp: "Chị Phượng, chị yên tâm đi! Không cần phải lo tôi sẽ mang phiền toái đến đâu, chỉ làm chuyện như vậy với Tiêu Chi Hạo bấy nhiêu đó thôi, nhưng mà nếu như hắn lại đến Hương Tạ Hiên hay là âm thầm có những lời nói quấy phá thì nhất định tôi sẽ khiến cho hắn bị thương nặn hơn so với hôm nay…".



Cùng lúc đó, tại phòng khách sạn cao cấp trực thuộc Hương Tạ Hiên, Gulina đã thu dọn xong hành lý, chậm rãi chờ đợi giờ xuất phát về nước. John vẫn im lặng đứng bên cạnh cô, yên lặng không nói gì. Kể từ khi biết chuyện người phụ nữ này bị phục kích vào tối hôm trước, hắn càng tăng cường cảnh giác, cho dù khiến cho người khác hiểu lầm thì hắn vẫn muốn sát cạnh bên Gulina. Tính mạng luôn luôn quan trong hơn thể diện gấp nhiều lần.

Sau khi Gulina cảm nhận được mùi vị nguy hiểm thì cũng không còn có thái độ xua đuổi John giống như thường ngày nữa. Rõ ràng là khi có người đàn ông này bên cạnh cô mới có được cảm giác an toàn. Bởi vậy, cô cũng không có ngại ngần hay khó chịu khi có người đàn ông này trước mặt nữa.

"Anh có cho rằng, chúng ta có thể bình an trở về nước G không?" Ngồi trên ghế sofa tráng lệ đọc tạp chí Laurett, không ngẩng đầu lên Gulina thản nhiên hỏi. Xem động tác dường như cô cũng không thật sự quan tâm đến vấn đề mình vừa nói, nhưng đôi mắt mơ màng thể hiện một điều rõ ràng là cô cũng không hề đặt tâm trí vào tờ tạp chí.

"Có tôi ở đây rồi". John hơi sững sờ, thật không ngờ là người đi đến đâu gây huyên náo đến đó, chưa bao giờ sợ hãi vậy mà cũng có lúc bận tâm đến vấn đề an toàn của chính mình, vừa nghĩ hắn vừa đáp. Hắn cũng không hề có những lời nói hoa mĩ, cũng không vỗ ngực mà hô lên những lời thề son sắt, càng không nhìn thẳng vào mắt người phụ nữ kia với biểu hiện vô cùng tin tưởng.

Nhưng hắn đã đi cùng với người phụ nữ này nhiều năm, Gulina hiểu rất rõ ba chữ kia có nghĩa như thế nào. Đệ nhất quân nhân của nước G, chỉ cần một tên này cũng đủ để hạ nhiều sát thủ, hắn đã bảo vệ thì không có người nào gặp phải chuyện không may, cho dù lâm vào vòng bao vây nguy hiểm đến mấy. Đối với rất nhiều thủ tướng chính phủ, john có nghĩa là an toàn, tuyệt nhiên không có hai từ tử vong. Một tháng trước đây, tại bộ tình báo an ninh quốc gia G cũng đã cho rằng như thế, nhưng đáng tiếc là sau khi biết được năng lực của Ảnh Phong, thì không thể không chuyển biến tư tưởng đó.

"Nếu như Ảnh Phong xuất hiện thì sao?" Gulina khẽ hỏi, thổ lộ ra cái tên đã khắc sâu trong tim cô. Nếu như nói cảnh sát là lực lượng chính nghĩa, như vậy thì sát thủ chính là lực lượng tà ác, không biết khi một chính một tà đụng độ nhau một chỗ sẽ xuất hiện tình huống thế nào? Cả hai cùng bại hau là một bên chết và một bên sẽ toàn thắng.

Trung Quốc có câu, gọi là "đạo cao một thước, ma cao một trượng", cho dù không có ý xem thường John nhưng mơ hồ Gulina cũng nhận thấy

So với Ảnh Phong John có phần yếu hơn một chút, chỉ riêng việc ra nước ngoài John cũng không có mang được vũ khí của mình, súng của hắn mạnh hơn nhiều so với quyền cước của hắn.

"Ảnh Phong sao?" John luôn mặc định đó là tên đệ nhất sát thủ, suy tư một lát rồi nói tiếp: "Hắn rất mạnh, vượt qua cả tưởng tượng của tôi. Nhưng tôi không cho rằng hắn có thể đơn giản mà thắng được tôi, nếu như có người thật sự trả giá cao, bảo hắn tới giết cô, thì trừ phí bước qua xác của tôi, nếu không, hắn không bao giờ có cơ hội đó đâu".

Mà ngay cả là một sát thủ, là người đàn ông chiến thắng được cô đều có thể được cô khắc sâu trong lòng mình, không biết đó có phải là một dạng khổ đau không. Ít nhất, cho tới bây giờ, John còn không phát hiện ra mình cũng có một vị trí trong lòng người phụ nữ này.

"Tóm lại, cảm ơn anh". Gulina chậm rãi ngẩng đầu, dừng lại nói. Nhiều năm qua, cô đều một mực đều đối đãi rất lạnh lùng với John, có đôi khi ngay cả chính cô cũng thấy như vậy thật không đành lòng. Trong tình yêu không thể giả dối, thế nhưng cô cũng không xem nhẹ những quan tâm của hắn dành cho mình. Cô cũng luôn coi hắn như một người bạn bình thường, nhưng cô lại lo lắng nếu cảm ơn sẽ bị hắn hiểu lầm là có cảm tình với hắn.

Nhưng mà khi nghe thái độ và kiểu nói như vậy của Gulina cũng như một thông báo ngầm thể hiện những suy nghĩ thật từ sâu trong lòng. Nói xong, mới phát hiện ra dường như chính mình đã có chuyển biến hơi lớn, quen biết đã nhiều năm như vậy mà giữa hai người chưa từng có hai từ cảm ơn.

Sắc mặt John cũng có vẻ thay đổi, vừa vui mừng xen lẫn sợ hãi, đại khái chỉ có thể dùng từ ngữ này mới có thể hình dung được tâm trạng của hắn lúc này, rất khó tả. Cái này đều được xem là một đột phá, ít nhất là một thái độ tích cực. Người phụ nữ kia đã có chút thay đổi, có thể thấy rằng nhiều năm cố gắng của hắn cũng không hề uổng phí. Cuối cùng thì cũng có chút hồi âm, mặc dù nói đầu tư đã có chút kết quả là hơi nói quá một chút.

"Không cần khách khí". Lưỡng lự một hồi lâu, hắn cũng không nghĩ ra được câu gì đáp lại, đột nhiên Gulina lại nói cảm ơn làm hắn rất bất ngờ, nên càng không có đối sách gì hay ho để đáp lại, suy nghĩ hồi lâu hắn đành nghẹn lời mà nói ra câu rất khuôn sáo và cũ rích.

Tiếc là, càng cố gắng thì lại càng đẩy hắn vào vực thẳm.

"John, chúng ta có thể trở thành bạn bè tốt nhất của nhau, tại sao anh lại cố chấp như vậy?" Gulina cười khổ hai tiếng, bất đắc dĩ mà nói. Nhìn vẻ mặt người đàn ông này cô cũng đoán ra là hắn đã hi vọng, vì vậy cô chỉ còn cách nhẫn tâm mà dập tắt ngay lập tức. Chuyện tình cảm khổ sở như vậy, đối với hai người không có bất cứ điểm chung nào, hiện tại điều cô muốn nhất chính là John bỗng nhiên dừng ngay chuyện tình cảm này lại, và tìm được một người phụ nữ khác để yêu. Mặc dù, lúc đó giữa hai người sẽ như người dưng thì cô cũng sẽ yên lặng mà chúc phúc cho họ. Người tốt chắc chắn được báo đáp.

"Không phải như vậy". Tư tưởng của người đàn ông này luôn bất đồng với Gulina, John không chô rằng giữa nam – nữ lại tồn tại thứ tình cảm gọi là tình hữu nghị, mà mục tiêu của hắn là muốn Gulina trở thành vợ mình chứ không phải là bạn, "Cô hi vọng tôi thay đổi, nhưng tôi cũng hi vọng cô có thể rời tâm chuyển ý. Cho đến tận cuối đời tôi cũng vẫn sẽ kiên trì chờ đợi, đối với một quân nhân, từ bỏ là một điều đáng xấu hổ, phải kiên trì với lý tưởng bất luận kết quả thế nào!".

Gulina cảm thấy vừa tức vừa buồn cười, tình cảm là do duyên số, nếu đã không có cảm giác gì thì mãi cũng không có cảm giác gì cả, cái đó đâu có liên quan gì đến vấn đề thời gian. Có lẽ, chỉ có người phụ nữ nhìn thấy người đàn ông vì yêu mến mình mà liều chết thì cảm động mà lấy thân báo đáp. Nhưng cô không phải là loại phụ nữ đó, nếu như John có vì cô mà bỏ mạng thì cô cũng sẽ nghẹn ngào khóc lên và sẽ tìm cách báo thù, thậm chí có thể cùng chết với hắn nhưng mà sẽ không bao giờ thừa nhận điều trái với lương tâm là yêu mến hắn.

Lừa gạt tình cảm của mình cũng chính là lừa gạt tình cảm của người khác, tôn trọng chính mình cũng là tôn trọng người khác. Gulina vẫn cho rằng, một người phụ nữ nếu như kết hôn với người đàn ông mình không yêu thì đó là điều bất công nhất đối với người đàn ông.

"Nếu như anh vẫn kiên trì như lời anh nói thì tôi cũng không có cách nào". Dù sao đã nhiều năm như vậy trôi qua, cô cũng không còn ảo tưởng bất cứ điều gì khiến cho John đột nhiên đổi ý, "nhưng tôi trịnh trọng báo cho anh rằng, hiện tại tôi không thích anh, tương lai cũng không thể thích anh. Đây là lần cuối cùng tôi tỏ thái độ với anh, hi vọng anh có thể suy nghĩ kỹ mà lo lắng về lời nói của tôi. Với điều kiện của anh, việc tìm một người phụ nữ yêu anh chẳng lẽ rất khó, làm sao mà phải chỉ một người vậy?

John đờ đẫn lắc đầu, cho dù ngoài miệng nói hai từ kiên định nhưng trong lòng cũng có chút dao động. Không phải chỉ có Gulina là hiểu rõ tình cảm của mình, mà là cả hai người đều nhận thức rất rõ điều đó, dường như thật sự là hắn không có cơ hội.

"Tốt lắm, tôi không nghĩ chúng ta sẽ phải bàn lại về vấn đề này nữa". Gulina nhẹ nhàng ho khan, rồi nghiêm giọng nói: "Tôi hi vọng sau khi về nước, anh có thể quay lại với quân đội, nơi ấy mới thực sự là sân khấu của anh. Là vệ sĩ cho tôi, tài năng của anh sẽ bị mai một".

Trong vòng hơn một tháng nay, khi John bảo vệ Gulina, đưa cô đi công tác, ngay cả đến trưởng quan của hắn cũng đã gọi điện cho cô, yêu cầu cô khuyên giải hắn sớm quay trở về. Gulina rời khỏi nước g thì tình hình trong nước cũng không có vấn đề gì, còn công dân của quốc gia kia, quốc gia không muốn bỏ phí một nhân tài, hắn được bồi dưỡng tốt như vậy mà chỉ để đi khắp nơi với nhiệm vụ vệ sĩ.

"Nhưng còn an toàn của cô thì sao?" John nói ra lo lắng chính của mình, Gulina trong năm năm làm việc đã làm được rất nhiều chuyện lớn, nhưng cũng đã đắc tội với quá nhiều người, ít nhiều các thế lực khủng bố cũng đang chĩa mũi tên vào cô với ý đồ báo thù. Nếu như không có lực lượng mạnh bên cạnh cô lúc đó thì e rằng rất khó sống sót. Vì vậy nên hắn cũng chưa lúc nào không đề cao sự cảnh giác, không dám qua loa dù trong phút chốc.

"Cái này không cần anh phải lo lắng, tôi sẽ tự mình giải quyết". Gulina nói không chút do dự mà nhẹ nhàng nói: "Có đôi khi, sự sống chết của một người là do vận mệnh quyết định. Cho dù anh có mạnh mẽ đến mấy, cũng không thể cưỡng lại. Giống như chuyện hôm trước

Đệ nhất quân nhân đến muộn, tôi bị kẻ khác vây bắt, nếu như không có Diệp Phong, e rằng lúc anh đến thì đã nhìn thấy tử thi của tôi rồi, mà có khí đến thi thể cũng không thấy đâu".

Các cơ trên mặt John bỗng nhiên co rúm lại. Đối với hắn mà nói, chuyện đó chắc chắn là một sự sỉ nhục lớn, chính mình đi bảo vệ người mà lại bị kẻ khác đánh lén. Hơn nữa, hắn còn chưa biết mặt người đã cứu giúp Gulina. Nếu như thân phận người đó được làm rõ thì hắn không thể tiếp tục nhận danh xưng đệ nhất quân nhân được, cũng không nhận đứng ở vị trí hiện tại.

Trước mặt hắn, dường như đang xuất hiện một sự lựa chọn mỹ nhân hay giang sơn, nói đúng hơn là phải lựa chọn giữa tình yêu và sự nghiệp. Giờ Gulina đang ở trước mặt nên hắn không thể tập trung suy nghĩ được, hắn chỉ có một thói quen toàn tâm toàn ý cho việc chém giết, mỗi ngày điều lo lắng của hắn là làm sao chỉ cần dùng tới một viên đạn mà có thể giết nhiều kẻ địch. Một khi đã quyết định chọn làm quân nhân thì hắn đã chuẩn bị tư tưởng hiến dâng cả đời mình cho đất nước, nhưng mà, chính Gulina là người phụ nữ đã phá vỡ suy nghĩ ấy của hắn. Đến nỗi khiến hắn lâm vào cảnh tiến thoái lưỡng nan.

Một bên là sự nghiệp, chỉ cần toàn tâm toàn lực vào nó thì nhất định sẽ có kết quả, bởi vì hiện tại hắn đã là người rất mạnh, chỉ cần giữ vững như vậy là có thể trở thành tướng quân, thậm chí có thể trở thành thủ lĩnh quân đội. Còn một bên là tình yêu, chính xác là tình yêu đơn phương của hắn, như tình hình hiện tại rất khó thu được thành công, nếu lựa chọn nó cũng rất có thể không đạt được kết quả gì.

Hơn một tháng trước, hai sự lựa chọn này cũng đã xuất hiện trong đầu hắn, nhưng hôm nay thì đã như bày ra trước mắt, cấp bách chờ hắn ra quyết định. Thủ trưởng đơn vị đã đưa thông báo cuối cùng, nếu lần này hắn không trở về đơn vị thì sẽ khai trừ khỏi quân đội. Nhưng mà hắn cũng không thể yên lòng cho sự an toàn của Gulina, cho dù đúng như lời người phụ nữ này đã nói, lúc này quan hệ giữa hai người chỉ là quan hệ bạn bè bình thường, nhưng hắn cũng không thể ngồi yên khi tính mạng cô bị uy hiếp.

Gulina nhìn người đàn ông do dự nhắc nhở: "Tôi sẽ tìm một vệ sĩ khác thật tốt, bảo đảm sẽ nỗ lực vì sự an toàn của tôi. Bất cứ người nào cũng đều thương tiếc tính mạng của mình, tôi cũng không phải là ngoại lệ. Thực sự tôi nợ anh rất nhiều, cũng không thể đền đáp nổi, cho nên, tôi không muốn làm ảnh hưởng hay gây cản trở con đường sự nghiệp của anh, nó sẽ ảnh hưởng đến cả đời anh. Hãy trở lại đúng vị trí của anh và làm thật tốt. Anh không cần phải vì tôi mà bỏ qua nhiều thứ như vậy. Đó là tâm nguyện lớn nhất của tôi".

Nghe lời an ủi nhẹ nhàng của Gulina, trong lòng John cũng có chút cảm động. Hắn sao mà không hiểu rõ những suy nghĩ của Gulina, chỉ là ảo tưởng vị nữ tướng này có thể đến một ngày thay đổi tâm ý. Xem ra, hôm nay cô đã nói vậy thì khả năng đó không thể xảy ra được rồi.

"Được, tôi sẽ suy nghĩ về điều đó". John gật đầu nói. Trong lòng hắn đã bắt đầu có thiên hướng nghiêng về sự nghiệp hơn một chút. Truyện được copy tại Truyện FULL

Sau câu trả lời của John cả không gian chìm vào im lặng.

Gulina nhiều lần liếc nhìn đồng hồ, cuối cùng thở sâu một hơi đứng dậy nói: "Tốt lắm, đã đến giờ, tôi nghĩ chúng ta nên xuất phát thôi".

Đúng lúc đó, một tiếng đập cửa vang lên, John lúc này mới lịp phản ứng, vội vàng đứng dậy, nhẹ nhàng mở cửa phòng.

Hà Tích Phượng cùng Diệp Phong đi người không từ bên ngoài tiến vào, sắc mặt thoáng hiện vẻ thản nhiên tươi cười.

"Tiểu thư Gulina, xe đã sẵn sàng, có thể xuất phát được rồi". Diệp Phong nhẹ nhàng cười, tiến tới trước mặt Gulina cung kính nói. Vốn cuộc nói chuyện của hai người đã chiếm hết thời gian nghỉ ngơi của Hà Tích Phượng, nhưng mà sau cuộc nói chuyện với Diệp Phong có vẻ tinh thần Hà Tích Phượng đã tốt lên rất nhiều, thật hoài nghi không biết nàng có phải chú cún không mà chỉ cần an ủi vài câu mà có thể khôi phục được tâm trạng bình thường.

Lúc này Hà Tích Phượng đã sớm khôi phục lại tâm trạngbình thường sau sự kiện gặp Tiêu Chi Hạo, nên cô không dễ gì mà cảm nhận được thâm ý của Diệp Phong, sau khi liếc mắt nhìn người thanh niên liền tươi cười nói: "Giám đốc Diệp đã sắp xếp xong xuôi tất cả mọi thứ, không biết tiểu thư Gulina còn có chuyện gì cần xử lý không? Nếu như không còn chuyện gì nữa thì tôi nghĩ chúng ta có thể ra sân bay được rồi". Năng lực làm việc của Diệp Phong có lẽ không phải là tốt nhất nhưng chỉ có hắn mới cho Hà Tích Phượng cảm giác tin tưởng an toàn, cho dù cô không thể đoán ra lai lịch của hắn, nhưng một lần nữa cô lại bị rung động trước năng lực của hắn, cũng không còn nghi ngờ gì về việc hắn thực sự trung thành với Hương Tạ Hiên. Về việc nguyên nhân đã giữ hắn ở lại với cô cùng quản lý Hương Tạ Hiên thì cũng chỉ có cách đợi thời gian trả lời".

Hà Tích Phượng cùng Diệp Phong xuất hiện đã phá vỡ bầu không khí gượng gạo trong phòng Gulina, khiến cho ánh mắt Gulina hiện lên chút cảm kích, tâm trạng cũng đã thoải mái lên không ít, đùa giỡn nói: "Thật sự thì tôi vẫn còn có chuyện muốn làm, đó là ăn món ăn Trung Quốc thêm một lần nữa, đi xem ngôi miếu cổ có tượng Phật bằng đá. Tiếc là thời gian không cho phép, hi vọng lần sau còn có cơ hội đến Trung Quốc a!".

"Hương Tạ Hiên chúng tôi luôn hoan nghênh ngài đến đây!" Hà Tích Phượng cười khẽ nói. Mấy ngày ở chung với người phụ nữ tham ăn của nước G này ấn tượng quả không sai, trong công việc cô ta rất nghiêm túc, nhưng trong cuộc sống vẫn là một có tính cách vui vẻ của một cô gái trẻ, kiểu tính cách này Hà Tích Phượng rất thích, đó chính là tính cách mà cô muốn có mà không được.

Diệp Phong cử người của khách sạn đem hết hành lý của Gulina và đoàn khảo sát lên ô tô, sau đó mời mọi người lên xe. Theo lễ nghi tiếp khách, Hà Tích Phượng vốn muốn ngồi chung xe với Gulina, nhưng mà Diệp Phong bất luận thế nào cứ nhất định kéo Hà Tích Phượng lên chiếc BMW trắng rồi lập tức bảo lái xe đi.

Một loạt những hành động đó của Diệp Phong cũng không khiến cho bọn người của Gulina phải chú ý, nhưng lại khiến cho Hà Tích Phượng cảm thấu nghi hoặc khó hiểu. Cũng chỉ có Diệp Phong mới hiểu rõ rằng, trong lúc này ngồi gần với Gulina hơn một phân là thêm một phần nguy hiểm.


TruyenFull.com đổi tên miền thành TruyenFull.tv