Đặc Công Xuất Ngũ

Chương 172: Phục kích



Khói thuốc không ngừng lan tỏa, mặc dù đã tĩnh lặng chờ suốt cả một ngày cũng không thấy có người đi qua.

Tử xuyên Khang Giới dựa lưng vào cửa xe, mắt nhìn về cảnh tượng hoang vu phía trước, khóe miệng hơi cong lên. Ánh mắt hắn chăm chú nhìn cơ sở ngầm của Lãnh Tổ phía trước mặt, đó là một tòa biệt thự, thực ra cũng chỉ nhìn thấy xa xa. Chẳng qua nơi đó có thể là nơi ẩn náu, chạy thoát thân của Lãnh Tổ, hắn thầm nghĩ không biết dưới mặt đất có đường ngầm nào thông ra bên ngoài không, cho nên hắn muốn quan sát rất tỉ mỉ.

"Thiếu chủ, mọi người đã đi ra rồi". Tên vệ sĩ mặt đồ đen ngữ khí không hề có chút biểu cảm báo cáo.

"Vì sao anh không đi theo bọn họ, làm Nhẫn Sát Tổ một đời vương giả, không phải anh một mực muốn quyết đấu với Lãnh Tổ, lấy máu rửa nhục sao?"

Điền Cương Tín Trường là người đàn ông ít nói, hắn muời tám tuổi đã trở thành con át chủ bài của Nhẫn Sát Tổ, kinh nghiệm chiến đấu lớn nhỏ đều có vô số, chém người cũng không ít, tuy nhỏ tuổi nhưng đã vượt qua tất cả các tiền bối, là thuộc hạ trung thành nhất của gia tộc Tử Xuyên, hắn vượt qua mọi trở ngại để nhận chức trách này, giống như cha và ông nội hắn.

"Tôi quả thật là rất muốn khiêu chiến với Lãnh Tổ, rất muốn đánh bại người mạnh nhất trong truyền thuyết Trung Quốc". Điền Cương Tín Trường than nhẹ một tiếng, ánh mắt chợt kiên định, nói tiếp: "Nhưng, nhiệm vụ trọng yếu nhất của tôi vẫn là bảo vệ Thiếu chủ, còn lại những chuyện khác đều là chuyện nhỏ".

Nếu như nói về tuổi, hắn so với Tử Xuyên Khang Giới cũng nhiều hơn vài tuổi, nhưng vì Thiếu chủ khi ra ngoài trông rất lịch lãm, trí thức nên trông cũng ngang nhau. Khi đó hắn vào thân phận vệ sĩ, cho đến khi Thiếu chủ rời khỏi nhà mới một lần nữa trở lại Nhẫn Sát Tổ. Lần này Thiếu chủ trở về, hắn có thể thấy rõ tâm lý Thiếu chủ thực ra đã có phần thay đổi, nhưng so với trình độ của các thành viên trong Nhẫn Sát Tổ vẫn có sự chênh lệch. Nhưng điều khiến hắn lo lắng chính là, Thiếu chủ quá tự tin, tự tin đến mức kiêu ngạo.

"Ý của anh muốn nói là tôi còn không có khả năng tự bảo vệ mình?" Tử Xuyên Khang Giới trên trán lộ ra một tia tức giận. Hắn thừa nhận so với người đàn ông đứng trước mặt mình có phần kém hơn, nhưng không phải là một con rối thiếu gia mặc người chém giết, Suốt bảy năm qua hắn đã không nghỉ ngơi một ngày, rèn luyện để tăng năng lực bản thân, máu và lửa còn sót lại trên chiến trường cũng đủ để chứng minh rõ điều đó. Bạn đang đọc chuyện tại Truyện FULL

"Cần phải biết kẻ thù là ai". Điền Cương Tín Trường cũng không để ý gì đến thái độ thay đổi trong nháy mắt của Thiếu chủ, vì lời nói khó nghe, nếu mà khen tặng tán dương căn bản là không có tác dụng, "Nếu như đao phong mà có năng lực đúng như lời đồn, thì anh hoàn toàn có thể thoải mái mà đối phó. Mấy năm nay anh che dấu năng lực thực sự của mình mà trà trộn trong đám lính đánh thuê, chắc hẳn đã có chút mệt mỏi a?Cơ bản không có mấy người xứng đáng là đối thủ của anh. Chỉ có một mình thì đúng là không thú vị lắm, nhưng anh chớ quên đây là Trung Quốc, ở đây có Lãnh Tổ, nơi gia tộc Tử Xuyên mấy chục Tử Xuyên còn phải dè chừng. Tôi còn không dám nói có thể tự bảo vệ mình, huống chi là bạn?".

Không chút khách khí những lời nói đó đã gây chấn động mạnh trái tim người thanh niên trẻ tuổi, đánh giá đó thật là khó chấp nhận, dường như những cố gắng của mình nhiều năm qua bị phủ nhận toàn bộ vậy. Nghĩ đến đó, khiến Tử Xuyên Khang Giới không chịu nổi lại quay trở lại trạng thái kích động như mười năm về trước.

Tử Xuyên Khang Giới cùng Điền Cương Tín Trường lúc đó có quan hệ rất lạ, chủ - tớ, bạn bè, thầy trò, mỗi thứ đều có một chút. Ít nhất, người đầu tiên mà Tử Xuyên Khang Giới giết chính là được Điền Cương Tín Trường chỉ bảo. Còn sau này phần lớn là nhờ vào bản lĩnh của hắn, chứ mấy năm làm lính đánh thuê cũng cho hắn thêm nhiều kinh nghiệm mà thôi. Bởi vậy, cho dù không thoải mái, hắn cũng không chính thức tỏ ra tức giận. Hơn nữa, hắn cũng có một ưu điểm nữa là bất cứ lúc nào hắn đều có thể giữ được sự tỉnh táo cần thiết, ít nhiều không để lộ tâm trạng ra ngoài.

"Vốn tôi cũng chưa được chứng kiến năng lực của Lãnh Tổ". Điền Cương Tín Trường than thở một tiếng, rồi quay đầu nhìn đám mây phía chân trời, nói tiếp: "Nhưng tôi không nghĩ nguy hiểm đến vậy, làm thành viên của Nhẫn Sát Tổ, nếu như không biết cũng không thể bận tâm đến vấn đề sinh tử. Nhưng anh thì khác, nếu như khách quan mà đánh giá thì với thực lực của anh chỉ mới vừa đủ bước vào nhóm của Nhẫn Sát Tổ, khoảng cách về sức mạnh còn rất xa. Hơn nữa, nếu không có gì đột phá thì sẽ mãi trì trệ không thể tiến lên, và cuối cùng cả đời cũng sẽ không có gì đột phá…".

Không biết là người đàn ông trước mặt đã vì đánh giá quá cao năng lực của Lãnh Tổ mà đánh giá thấp năng lực của Nhẫn Sát Tổ. Nhưng mà đối với Điền Cương Tín Trường có thể liều mạng mà đánh giá, so sánh Lãnh Tổ với người có năng lực thấp nhất Nhẫn Sát Tổ, Tử Xuyên Khang Giới hoàn toàn có thể giao đấu được, chính hắn cũng ý thức được điều này. Nhưng ngoài miệng vẫn cân nhắc nói một tiếp: "Nhưng có một điểm…".

Qua gương ô tô Tử Xuyên Khang Giới nhìn thấy dung mạo của mình không thể nói là hoàn mĩ không thể chê vào đâu được, nhưng nghĩ cũng không ra khiếm khuyết gì, có vẻ hoài nghi mà nói: "Điểm nào?".

"Tình cảm!" Điền Cương Tín Trường kéo cửa sổ xe xuống. Xem ra người phụ nữ tóc vàng trong xe đã ngủ say, chậm rãi nói: "Trong lòng anh hình như có một người phụ nữ. Mặc dù cũng có một phần là lợi dụng nhưng không phải hoàn toàn chỉ có vậy. Nói trước là gia chủ sẽ không thừa nhận cháu dâu ngoại tộc, với thân phận anh mà nói, không nên đem cô gái này về, làm người thừa kế duy nhất của gia tộc Tử Xuyên, có nhiều điều không thể phạm vào, ví như tình yêu".

Tử Xuyên Khang Giới nhất thời á khẩu không nói được câu gì, hắn cũng không thể phủ nhận điều mà Điền Cương Tín Trường vừa nói. Đối với Lisa hắn đã sinh lòng ái mộ, bất luận tình cảm đó xuất phát từ sự cảm kích hai là cái gì đó khác, nhưng nó đã hình thành. Một người phụ nữ đã vứt bỏ toàn bộ thân phận, địa vị, thậm chí mang theo toàn bộ gia sản chính là những người tinh nhuệ nhất của đao phong, vượt ngàn dặm đến đây để trợ giúp cho hắn, thậm chí làm mọi việc chỉ để hắn vui, như mạo hiểm một mình đi bắt cóc Gulina, thiếu chút nữa đã mất mạng. Cho dù một người đàn ông bình thường khi gặp kiểu phụ nữ như này cũng không thể không chút động lòng. Đáng tiếc Tử Xuyên không thể là người bình thường.

"Giết chết cô ta là lựa chọn tốt nhất". Cho dù Điền Cương Tín Trường hiểu ra lúc này Thiếu chủ không có khả năng nhẫn tâm mà ra tay, nhưng hắn vẫn nhắc nhở. Điền Cương Tín Trường chưa từng trải qua mùi vị của tình yêu, nhưng hắn cũng biết đã có rất nhiều người sống chết vì nó. Bây giờ hắn chỉ có thể hi vọng người thanh niên trước mặt mình có thể làm được như lời mình nói, vô địch thì không cần thiết phải vô tình, nhưng nếu có tình tất nhiên sẽ là thời cơ để kẻ thù lợi dụng.

Không nghĩ như vậy, Tử Xuyên Khang Giới nhẹ nhàng lắc đầu nói: "Tôi không thể xuống tay được".

"Cô ta đã biết thân phận của anh, biết quá nhiều chuyện của gia tộc Tử Xuyên". Ánh mắt Điền Cương Tín Trường chợt nghiêm nghỉ, nếu như có thể nói được, hắn sẽ tình nguyện tự mình sẽ ra tay chém giết diệt sạch mầm tai họa. Đáng tiếc, với tính của Thiếu chủ chắc chắc sẽ không cho phép hắn ra tay như vậy, sắc mặt dần hòa hoãn lại, Điền Cương Tín Trường thản nhiên nói: "Nếu như anh thật sự muốn giữ lại mạng sống của cô ta, muốn cô ta trở thành nữ chủ nhân của gia tộc Tử Xuyên, chuyện này rất khó, trừ phi là có kỳ tích xảy ra". Nước R là một quốc gia độc lập, người dân có tâm lý bài ngoại rất cao, có rất ít người được cho phép phụ nữ ngoại tốc tiến vào, huống chi là người thừa kế của gia tộc Tử Xuyên.

"Tôi rất thích tạo ra kỳ tích". Tử Xuyên Khang Giới nói một câu rồi dừng lại, trong giọng nói tràn đầy sự tự tin.

"Nếu như gia chủ không đồng ý thì…" Điền Cương Tín Trường thở dài một hơi, cũng không chờ đợi Thiếu chủ trả lời, rồi nói tiếp: "Như vậy nếu anh muốn thay thế trở thành tân gia chủ Tử Xuyên thì thật tình nói anh nên giết…".

Tử Xuyên Khang Giới thân thể chấn động, không tin những lời đại nghịch bất đạo này lại xuất phát từ người thân cận trung thành và tận tâm nhất đối với gia tộc Tử Xuyên này. Hắn muốn mình đoạt quyền, thậm chí là giết người thân. Trong mắt hắn lộ rõ vẻ kinh hãi, thân thể cũng vì thế mà lui về phía sau, dính sát người vào chiếc xe Jeep.

"Anh không cần phải kinh ngạc đến thế". Điền Cương Tín Trường không phải tự nhiên mà cười, vẻ mặt này của hắn thật không phải bình thường. "Nếu như anh trai của anh còn sống, lúc đó giữa các anh tất nhiên cũng sẽ bộc phát chiến tranh mà thôi. Người thừa kế gia tộc Tử Xuyên không thể ngồi vững vàng ở vị trí đó, không thể làm những chuyện tuyệt tình thì không xứng giữ địa vị cao nhất. Có lẽ anh còn không biết, tổ phụ của anh sau khi đã giết chết chính con ruột của em trai mới leo lên vị trí gia chủ. Cho nên, nếu anh có năng lực bức hạ hắn, hắn nhất định sẽ rất vui mừng, cái này cũng có ý nghĩa là Tử Xuyên đã có người kế tục".

Tuy Tử Xuyên Khang Giới đã nghe nói về những gia tộc có di sản rất lớn, huynh đệ phản bội nhau, thậm chí còn kiện tụng nhau ra tòa. Nhưng không biết rằng gia tộc Tử Xuyên cũng như thế. Tử Xuyên Khang Giới cũng đã từng nghĩ tới vấn đề giữa hắn và anh trai ai sẽ là người có thể đạt được quyền kế thừa, cũng không hề nghĩ rằng chuyện kế thừa đó có thể dẫn đến giết chóc nhau. Vì trong ý thức của hắn, đơn giản chỉ là tổ phụ sẽ căn cứ vào năng lực cao thấp của hai anh em mà lực chọn, căn bản là không ai có quyền ý kiến gì.

Hôm nay hắn mới bừng tỉnh ngộ, cuối cùng cũng hiểu rằng, lợi ích càng lớn, lực hấp dẫn càng lớn và những thủ đoạn sử dụng để đoạt lấy nó càn thâm độc và tàn nhẫn.

"Nếu có thể nói, tôi còn muốn thuyết phụ tổ phụ, khiến ông thừa nhận sự tồn tại của Lisa". Ngẫm nghĩ trong giây lát, Tử Xuyên Khang Giới lẳng lặng nói. Hiện tại hắn đã không có ai tranh chức vị với mình, cho nên không cần phải giống như tổ phụ năm đó, phải dùng đến những thủ đoạn tanh mùi máu mới đoạt được quyền thừa kế. Dường như bây giờ có thể giải quyết bằng hòa bình.

"Như vậy là tốt nhất". Điền Cương Tín Trường cúi đầu, nhẹ giọng nói. Nhưng mà hắn hiểu rất rõ về gia chủ, đó là khả năng rất khó xảy ra. Cho dù nể tình thân thì hắn cũng chỉ chấp nhận cháu nội, nhưng trên nguyên tắc sẽ kiên quyết không cho phép phụ nữ ngoại tộc bước vào gia tộc mình. Vị lão nhân kia luôn có những hành động quỷ dị, âm hiểm độc ác, lòng dạ lại càng nham hiểm. Có lẽ, hắn sẽ dùng chính Điền Cương Tín Trường làm cửa ải cuối cùng để thử thách năng lực của Thiếu chủ, thậm chí tính mạng này có thể làm thay đổi Tử Xuyên Khang Giới không biết chừng.

"Anh cho rằng Lãnh Tổ sẽ xuất hiện sao?" Thật lâu sau, Tử Xuyên Khang Giới mới nói lảng sang chuyện khác. Về chuyện Lisa, về quyền thừa kế đợi sau khi về nước sẽ nói tiếp, hiện tại, điều quan trọng nhất chính là nhiệm vụ giết Gulina. Lúc này hắn đã giảm bớt sự kiêu ngạo đi rất nhiều rồi, bây giờ yêu cầu của Nhẫn Sát Tổ là tốc chiến tốc thắng, sau khi giải quyết xong kẻ thù sẽ nhanh chóng quay trở về nước R. Còn về phần giao đấu với Lãnh Tổ sẽ quyết chiến nhưng chắc chắn sẽ mất nhiều thời gian, vì vậy, điều kiện tiên quyết là lần này Lãnh Tổ sẽ không nhúng tay vào.

"Không rõ lắm". Điền Cương Tín Trường trả lời rất cương quyết: "Chúng ta từ một nơi bí mật gần đó, bọn họ cũng đứng ở chỗ tối nào đó, cử động của chúng ta đều nằm trong tầm mắt của bọn chúng, nhưng mà những cử động của bọn họ cơ bản là không lọt vào tầm mắt chúng ta. Nếu từ góc độ này mà nói, chúng ta không chiếm thế thượng phong, hi vọng bọn họ không phát hiện ra mục tiêu của chúng ta là Gulina, phải cố gắng tránh giao đấu với Lãnh Tổ".

"Đây là mệnh lệnh của tổ phụ tôi sao?" Tử Xuyên Khang Giới hoài nghi nói.

"Đây là mệnh lệnh mà gia chủ nói với tôi". Điền Cương Tín Trường do dự một chút rồi hồi đáp tiếp: "Đồng thời, điều đó cũng là suy nghĩ của tôi, vì trong tình huống này chúng ta không nắm chắc phần thắng, nên chúng ta không nên giao đấu với Lãnh Tổ, ngoại trừ những hận thù bên ngoài thì Tử Xuyên với bọn họ không hề tồn tại xung đột về lợi ích".

"Chẳng lẽ hận thù còn chưa đủ sao? Tổ của anh không phải đã bỏ xác ở Trung Quốc sao?" Tử Xuyên Khang Giới khó hiểu nói. Điền Cương Tín Trường trầm tư, thì ra là tổ phụ của Điền Cương Tín Trường trong trận đại chiến vài thập niên trước đã bỏ mạng tại đây. Cũng từng như Tử Xuyên Khang Giới, hắn cũng đã có lúc muốn giết chết người mạnh nhất của Lãnh Tổ, hiện tại cũng có địa vị giống với Điền Cương Tín Trường.

"Vì tình thân, tôi đã quên chuyện đó rồi". Điền Cương Tín Trường điềm nhiên nói tiếp: "Bởi vậy, mối thù của tôi chỉ bởi vì hai nước, hai thế lực thù địch mà có chứ không có bất kỳ lý do cá nhân nào.

Tử Xuyên Khang Giới gật đầu, không thể phủ nhận một điều, người đàn ông này đã hoàn toàn hiến dâng bản thân mình cho gia tộc Tử Xuyên mà sớm quên đi mối thù của bản thân. Nhìn đồng hồ một chút, lông mày Tử Xuyên Khang Giới hơi nhíu nói: "Chắc là cũng sắp tới lúc rồi đó nhỉ?".


TruyenFull.com đổi tên miền thành TruyenFull.tv