Không lâu sau, cơ thể người đàn ông trung niên tốt lên rất nhiều, hắn miễn chống tay đứng dậy, Tiêu Hiểu phải giúp nâng đỡ lão cha mới đứng vững được. Dường như đã đi khỏi cái thế giới này rồi, vậy mà không hiểu sao hắn đến trước cửa Quỷ Môn quan dạo một vòng lại trở về, mơ màng nghe thấy tiếng gọi của đứa con gái, không hiểu vì sao một tiểu cô nương như nó mà lại khiến cho người thanh niên đã hiện ra sát khí phải dừng tay. Trong lúc mơ màng hắn nghe loáng thoáng hai người nói chuyện với nhau nên đại khái cũng nhận ra là hai người bọn họ.
Hai con ngươi hắn vô thần chuyển động nhìn trên dưới, không nghi ngờ gì nữa, người thanh niên đó có võ công cao hơn hẳn, hắn kém hơn không chỉ một chút, nếu một mình giao đấu chắc chắn không thể đánh lại Diệp Phong. Nhưng trên thế giới này, còn có một thứ gọi là "tiền", nó có thể làm cho một kẻ từ cao ngạo cũng phải cúi đầu, cũng có thể khiến một kẻ đang sống sờ sờ mà tính mạng bị tan thành từng mảnh nhỏ. Thù vặt, thù dai vốn không phải là tính cách của hắn, nhưng bị một sự sỉ nhục lớn như vậy hắn nhất định không từ bỏ ý định trả thù. Chỉ cần một trăm ngàn là có thể tìm được ba thậm chí là nhiều sát thủ đỉnh cao, mà số tiền đó cũng chỉ bằng một tháng tiền tiêu vặt của hắn mà thôi. Text được lấy tại Truyện FULL
"Chúng ta đi!" người đàn ông trung niên vì thân thể đã suy yếu, có lo lắng mấy cũng không còn đủ sức nữa, dù sao bây giờ cũng chỉ có một chữ là dừng lại rồi tính tiếp. Trong ánh mắt hắn hiện lên sự phẫn uất nhìn về phía thân thể thanh niên kia, rồi hướng đến thang máy mà chậm chạp bước đến.
Tiêu Hiểu vội vàng chạy theo dìu lão cha, giúp lão cha đi về. Hai người bước những bước đi tập tễnh, mất nhiều công sức mới có thể đi vào được trong thang máy. Cuối cùng, nhịn không được Tiêu Hiểu quay đầu lại nhìn Diệp Phong một lần nữa, vẫn là gương mặt đó, không gợn chút sợ hãi và lạnh lùng đến mức tuyệt tình. Khẽ cắn môi sau đó Tiêu Hiểu nhấn phím thang máy đi xuống.
Vẫn đứng yên tại chỗ, Diệp Phong nhìn vào thang máy cho đến khi cửa thang máy đóng vào bóng dáng hai người đó biến mất hẳn, hắn muốn nói điều gì đó nhưng lại thôi. Cười khổ một chút, Diệp Phong móc trong túi ra điếu thuốc nhẹ nhàng châm hút, rồi chậm rãi bước về phía trước cửa phòng làm việc của Hà Tích Phượng, dựa lưng vào vách tường suy nghĩ.
….…
Ở trong phòng, Hà Tích Phượng cũng đang trằn trọc, nằm một lúc lâu vẫn không hề buồn ngủ, trong đầu cô đang rối như tơ vò. Diệp Phong, người đàn ông kia, hai người đều có những năng lực không bình thường, điều đó cứ luẩn quẩn không ngừng kích động cô, cô không thể ngăn được những suy nghĩ cứ miên man trong đầu. Nhưng mà, trong lúc Hà Tích Phượng không rõ về mối quan hệ của hai người bọn họ, rồi tình cờ dường như bắt được thứ gì đó, nhưng chỉ sau giây lát lại biến mất không tung tích, không có bất kì bóng dáng nào.
Nhưng khi Hà Tích Phượng nhớ tới đường huynh Tiêu Chi Hạo không mời mà tới đây, cô mới mơ hồ mà ý thức được rằng, chắc chắn hắn sẽ không cho qua chuyện hôm nay. Hôm nay hắn tới đây có lẽ là để đưa thư, Hương Tạ Hiên hợp tác với tập đoàn Thiên Nguyên mà bị hai người này cản trở chắc chắn sẽ không thể thuận buồm xuôi gió, hiện tại không biết có phải Tiêu Vũ đang nắm giữ toàn bộ Thiên Nguyên không nữa. Dù sao, về mặt huyết thống thì cô cũng là bậc cha chú của Tiêu Vũ, nên cần phải có cư xử rộng lượng hơn, không được có chút nghi kỵ.
Nghỉ ngơi không được, chỉ có thể nằm được xuống giường, Hà Tích Phượng đọc qua mấy văn bản, cảm thấy có phần bực mình, muốn đi ra ngoài dạo một chút.
Lấy hết sức mở cửa, Hà Tích Phượng mới phát hiện ra cạnh cửa phòng làm việc của cô đang có một người đàn ông dựa vào tường, ngón tay giữa còn đang kẹp điếu thuốc, khói thuốc chậm rãi bay lên rồi tan biến, nhưng mà mùi khói thuốc này thì vẫn còn lan tỏa khắp không khí.
"Diệp Phong! Cậu vẫn còn ở đây sao?" Hà Tích Phượng vốn tưởng sau khi hắn đưa Tiêu Chi Hạo ra ngoài thì sẽ trở về phòng làm việc của mình để nghỉ ngơi. Không ngờ, đã nửa giờ trôi qua mà hắn vẫn còn ở đây, mà Tiêu Chi Hạo thì đã biến mất không thấy đâu.
"À…" Diệp Phong giấu điếu thuốc ra phía sau, vì người phụ nữ này không thích mùi thuốc lá, "không có gì, tôi chỉ thấy đứng ở đây cũng được".
Nghe cái lý do vớ vẩn đó của Diệp Phong, trên mặt Hà Tích Phượng tỏ ra vui vẻ nói: "Vậy thì có muốn chê cười cũng không thể cười được. Cậu vào đây đi! Tôi có chuyện muốn nói". Ý định ban đầu là đi dạo một vòng của Hà Tích Phượng đã bị cô bỏ qua, có vài vấn đề nhất định cô phải bắt vị tân phó tổng giám đốc này giải thích mới được, đồng thời, cô cũng muốn tìm hiểu hắn và người đàn ông kia có quan hệ gì hay không.
Diệp Phong cười hắc hắc rồi theo Hà Tích Phượng vào trong phòng. Sau khi ngồi xuống, không đợi Hà Tích Phượng phải đặt câu hỏi, Diệp Phong đã nói trước: "Chị Phượng, tôi biết chị có quan hệ tốt với tập đoàn Thiên Nguyện, vừa rồi hẳn chính là người của Tiêu gia phải không?"
Đối với một bí mật đã cất giấu trong lòng mười năm, Hà Tích Phượng không nghĩ là phải giấu diếm thêm nữa. Khi đó, cô chỉ là một học sinh nghèo, bây giờ thì cô đã có địa vị rất cao và một doanh nghiệp có tên tuổi, cô không còn cần phải bận tâm đến những suy đoán của người khác rằng có phải vì tiền mà cô nhận một người từ trên trời rơi xuống là ông bác không nữa.
"Đúng vậy. Người đàn ông trung niên vừa rồi chính là đường huynh trên danh nghĩa của tôi, Tiêu Chi Hạo". Hà Tích Phượng nhẹ nhàng thở dài, ngẫm nghĩ một chút mới nói tiếp: "Vì Tiêu Vũ gọi tôi là cô, nên hẳn là cậu cũng có chỗ hoài nghi đúng không? Thật ra, lúc đầu tôi cũng không nghĩ mình còn có một ông bác giàu có nhất vùng, có một tài sản kếch xù như vậy…".
Hồi tưởng lại lần gặp mặt của nhiều năm trước, ký ức đó với Hà Tích Phượng vẫn mới nguyên như ngày hôm qua. Một biệt thự xa hoa đối với một nữ sinh có gia cảnh không giàu có gì chưa từng gặp qua. Cho dù lúc đó anh trai cô đã cố gắng cung cấp nhưng cũng không thể có khả năng cho cô những thứ đồ vật mà chỉ có những người siêu giàu mới có thể đủ tiền chi trả.
Theo dòng ký ức, Hà Tích Phượng đưa suy nghĩ quay lại với mười năm trước, phải mất một hồi lâu sau cô mới định thần trở lại.
"Thật ra tập đoàn Thiên Nguyên là của chủ tịch Tiêu Vạn Sơn là bác ruột của tôi, hơn nữa, tôi được sinh ra ở một đất nước rất xa xôi". Những chuyện về bố mẹ của mình, Hà Tích Phượng chỉ được nghe qua lời kể của anh trai Hà Kiến Quốc mà thôi, dù sao thì lúc cha mẹ qua đời cô mới chỉ có năm tuổi, không nhớ được nhiều. Có rất nhiều chuyện lúc đó mà một đứa trẻ con ít tuổi có thể giải thích được.
Diệp Phong ngồi im lắng nghe không cắt lời Hà Tích Phượng.
"Thật ra, cha của tôi có một anh trai, nhưng mà từ rất sớm ông ấy và anh trai đã bị tách ra. Ông bác mới có mười mấy tuổi thì bị đem cho là con thừa tự của một người họ Tiêu, đơn giản chỉ là vì vấn đề sinh tồn, lúc đó gia đình ông bà nội không có đủ điều kiện để nuôi hai người con trai. Bốn mươi năm trước, Tiêu gia rời đi, mà Tiêu Vạn Sơn là bác tôi cũng cùng rời đến Trung Quốc, thế nên mới có tập đoàn Thiên Nguyên ở Trung Quốc. Mười năm trước, ông bác đã dùng mọi cách để đi tìm tôi và anh trai. Lúc đó, anh trai tôi vì bận đi công tác nên không thể hưởng thụ được cuộc sống sung sướng mà ông bác đem lại, thậm chí cơ hội gặp mặt cũng không có. Cuối cùng, tôi trở thành người thân gốc gác duy nhất của bác…".
Hà Tích Phượng chậm rãi kể, giữa đoạn mấy lần đã phải dừng lại, đối với cô ông bác kia chưa đến mức có tình cảm sâu sắc nhưng mà càng không có thái độ chán ghét. Ông bác cũng không phải muốn nhờ cậy hay mong chờ gì ở Hà gia, mà chỉ là cố gắng liên lạc với người thân có cùng huyết thống với mình.
Diệp Phong hiểu rõ trong lời nói của người phụ nữ này có hàm chứa sự thương cảm, có chút hoài nghi hỏi: Vậy hẳn là ông bác của chị đối với chị không tệ đúng không? Vậy tại sao tôi cảm thấy chị và người của Tiêu gia có quan hệ không tốt lắm?".
"Đơn giản chỉ là nguyên nhân giữa tôi và đường huynh thôi". Hà Tích Phượng cười lạnh hai tiếng, trán nhăn lại lộ ra một tia oán hận, nói: "Tôi tốt nghiệp đại học, bác tôi đã an bài chuyện tôi vào làm việc tại tập đoàn Thiên Nguyên, có thể là tương lai rất sáng lạn.
Khi tôi liên tiếp làm được vài món làm ăn lớn, trong một năm đã củng cố tập đoàn dần lớn mạnh hơn, tôi lập tức được thăng chức phó tổng giám đốc, đó là một cố gắng không mệt mỏi của tôi, đương nhiên cũng một phần là nhờ có quan hệ đặc biệt với ông bác. Nhưng cái không ngờ nhất đối với tôi đó là, những việc tôi là khiến cho hai đường huynh của tôi vô cùng căm hận. Bọn họ đều là loại chơi bời lêu lổng, chưa bao giờ quan tâm chuyện gì của công ty, nên trước mặt bác cũng không có quyền lên tiếng phản đối điều gì. Nếu không vì quan hệ cha con thì căn bản sẽ không được hưởng chút lợi ích nhỏ nhoi gì của tập đoàn, vì vậy mà bọn họ sợ tôi đoạt quyền, có lẽ bọn họ sợ tôi cướp đi một phần tài sản của bọn họ. Rồi bọn họ lúc nào cũng muốn đả kích tôi, cứ hễ tôi tiếp nhận nhiệm vụ gì là họ nghĩ ra trăm phương ngàn kế quấy rối. Cuối cùng, trong cơn tức giận, tôi đã rời khỏi tập đoàn Thiên Nguyên, mà tự mình gây dựng sự nghiệp riêng. Trong chín năm trời, tôi mới gây dựng được Hương Tạ Hiên, cũng là để chứng minh một điều không có Tiêu gia tôi vẫn có thể là được nhiều việc lớn. Mà tôi cũng không bị mang tiếng là nhờ người khác mới có cuộc sống sung túc, dư tiền tiêu xài…".
"Thì ra là thế". Cho dù Diệp Phong không thấy tận mắt tình huống ngay lúc đó nhưng cũng có thể hiểu chắc chắn khi Hà Tích Phượng làm việc tại tập đoàn Thiên Nguyên bị ức hiếp vô cùng. Nếu như không phải là Hà Tích Phượng rất tỉnh táo mà cho qua chuyện đó thì bây giờ có thể vẫn đầy tức giận không thèm nghĩ đến quan hệ giữa hai nhà, Diệp Phong phát giác có chút buồn cười, không ngờ Tiêu Hiểu, Tiêu Vũ, Hà Tích Phượng, ba người này lại có quan hệ như vậy.
Mà vừa rồi Tiêu Chi Hạo tới đây khiêu khích cũng đủ thấy bực bội, e là tên kia thấy Hương Tạ Hiên cùng hợp tác với tập đoàn Thiên Nguyên lại bắt đầu hoài nghi không biết gia sản có bị cướp đoạt hay không. Dựa vào những điều đó, Diệp Phong trước sau như một sẽ bắt tay vào việc tước đoạt mọi tài sản của hắn, Hà Tích Phượng bị nghĩ oan uổng hắn cũng đã bao giờ thừa nhận điều đó đâu. Nhưng dù sao đây cũng là việc nhà người ta, hơn nữa, trong tình huống này, Hà Tích Phượng cũng là chỉ có quan hệ không tốt với hai đường huynh thôi, còn với ông bác Tiêu Vạn Sơn, Tiêu Vũ vẫn được gọi là thân tình.
Hà Tích Phượng kể xong mới nhận ra mình đã vô cùng kích động, có chút hơi thất thố. Chuyện rời khỏi tập đoàn Thiên Nguyên kia mà cô cũng có thể nói ra đó là một bước ngoặt đối với cô. Hơn nữa, vết thương giấu kín trong lòng đã mấy năm nay đã biến thành sức mạnh để cô vượt qua những lúc khó khăn nhất trong công việc, tất cả chỉ là muốn hai đường huynh sáng mắt ra, khiến cho bọn họ hiểu được khả năng thực sự của Hà Tích Phượng. Tiêu Vạn Sơn mấy lần đã có ý định giúp đỡ nhưng đều bị cô nghiêm khắc cự tuyệt. Bác thì cô vẫn nhận, nhưng cô sẽ không cần một phân tiền của Tiêu gia. Về phần hợp tác lần này, cũng là vì Tiêu Vũ tận tình khuyên bảo hồi lâu cô mới đồng ý, mà điều kiện tiên quyết đó là bình đẳng song phương, hai bên cùng có lợi.
"Chuyện này tôi chưa từng nói với người nào, thậm chí cả anh trai". Hà Tích Phượng nhìn người đàn ông ngồi đối diện, chăm chú nói: "Cho nên, kính xin cậu hãy giữ bí mật, tôi không muốn để người khác cho rằng tôi nhờ có sự trợ giúp của tập đoàn Thiên Nguyên mới có được ngày hôm nay".